Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Bình Thường - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-28 08:55:07
Lượt xem: 120
Ta nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được nói: "Đừng lừa ta nữa, chuyện chàng dùng ba vỏ bọc lừa ta, ta đều biết cả rồi."
Dao Trì: "..."
Dao Trì hơi xấu hổ: "Ta... ta chỉ muốn trêu nàng thôi."
Ta mỉm cười, dang tay về phía hắn: "Ta đã trở về!"
Dao Trì ôm lấy ta, vỗ nhẹ vào lưng ta: "Hoan nghênh về nhà."
"Nếu ta đã trở lại, vậy có thể dừng lại được không?" Ta nhẹ giọng hỏi.
Tay Dao Trì khựng lại: "Không thể."
"Nhưng ta không muốn thành thần, ta cũng không muốn bước lên con đường thành thần bằng xương m.á.u của các người, nếu vậy ta thà rằng chưa từng sống lại."
Dao Trì nhìn vào mắt ta, hắn vén tóc mai cho ta: "Khi nàng thành thần rồi thì sẽ không ai có thể làm hại nàng được nữa, kể cả ta."
Một trận pháp lớn tự động xuất hiện, khe nứt bắt đầu mở rộng, không nằm ngoài dự đoán, trận pháp này đang hấp thụ sinh mệnh của mọi người, hắn dùng vô số năm tháng làm nền móng, lấy ba kiếp luân hồi làm đại giá, tạo ra biến động đã được lên kế hoạch từ lâu này.
Ta thở dài: "Dao Trì, chàng biết không, nếu chỉ có mình ta sống sót, đó chính là sự tra tấn đối với ta, nếu có thể lựa chọn, ta thà được c.h.ế.t cùng chàng."
Vẻ mặt Dao Trì cứng đờ, hiếm khi lắp bắp: "Nàng... thật, thật sự nghĩ vậy sao?"
Ta nhìn thấy chính mình trong mắt hắn, đó là sự nhẹ nhõm và vui sướng đã lâu: "Chàng biết tại sao mỗi khi có sấm sét ta lại muốn trùm chăn lên cả hai chúng ta không?"
"Vì sao?"
"Vì lúc đó ta nghĩ—"
Một ngày tốt lành
Ta cười cong mắt, "Ta thích chàng ấy, muốn cho chàng ấy không còn sợ hãi, càng muốn chàng ấy ở gần ta hơn."
Ngay sau đó, ta ôm lấy Dao Trì, rơi xuống khe nứt sâu hun hút.
Ta ngẩng đầu nhìn 111.
111 giữ lời hứa, dùng hết năng lượng của mình, nó hóa thành hư ảo.
"Khởi động lại thành công."
Trước khi rơi xuống, ta đã hỏi 111, làm thế nào mới có thể ngăn chặn đại kiếp.
Nó do dự hồi lâu, mới nói cho ta biết, nếu cả hai chúng ta đều biến mất, nó lại bắt đầu sử dụng năng lượng, thế giới này sẽ hoàn toàn sụp đổ, sau đó tái thiết lập lại trật tự mới, bọn họ sẽ tìm kiếm những nhân vật chính mới.
Nhưng 111 cũng sẽ chết.
Ta cười: "Dù sao ngươi cũng đã làm sai, vừa hay lấy cái c.h.ế.t chuộc tội, đừng ai hòng sống sót cả."
111: "..."
Cuối cùng nó vẫn nghiến răng đồng ý.
Trước khi rơi vào hôn mê, ta vẫn lo lắng cho ba vị sư tỷ muội oan gia kia: "Họ có thể về nhà không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-su-mon-chi-co-ta-binh-thuong/chuong-13.html.]
111 vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, nó trầm giọng nói: "Hoàn thành nhiệm vụ là có thể."
Ta nghĩ đến nhiệm vụ quá đáng của đại sư tỷ và tiểu sư muội: "Nam nữ chính đâu có làm gì họ đâu?"
"Yên tâm, nhiệm vụ đã được thay đổi rồi, khi đại sư tỷ của ngươi nhặt đủ người, tiểu sư muội của ngươi trở thành bậc thầy trà xanh, họ có thể lựa chọn ở lại hay rời đi."
Ta yên tâm nhắm mắt.
Nhiều năm sau, ta khó khăn bò ra từ một khe nứt không gian.
Kéo theo một người nào đó ra ngoài.
Ta hít thở không khí trong lành, cảm nhận được niềm vui của sự sống.
111 đã nói, chỉ khi nam nữ chính biến mất mới có thể tái thiết lập trật tự mới, nhưng lại không nói rõ là biến mất như thế nào.
Nó cố tình mở một lối thoát, để chúng ta trốn vào khe hở thời không, đợi đến khi khe hở bắt đầu khép lại, chúng ta sẽ lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ta vỗ vai Dao Trì, ra vẻ nghiêm túc: "Chúng ta hãy cảm ơn đại ân nhân 111."
Dao Trì nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn."
Hy vọng số hiệu gốc của nó đã được tổng bộ của nó vớt về.
Chúng ta sửa soạn lại dung nhan, nghênh ngang đi về phía Quỳnh Sơn Môn trong ký ức.
Khi đến nơi, chúng ta suýt chút nữa bị đám đông dọa cho ngã ngửa.
May mà có Dao Trì đỡ lấy ta.
Ta kinh ngạc: "Họ biến sư môn thành điểm du lịch rồi sao?!"
Dao Trì nghiêm túc suy nghĩ về tác phong của sư môn: "Cũng có khả năng đó."
Chúng ta chen vào đám đông rồi đi lên phía trên, nhìn thấy tấm biển Quỳnh Sơn Môn ngày xưa đã bị thay thế bằng một tấm biển khác.
—"Phú Sơn Môn."
Ta: "..."
Vất vả lắm mới thoát khỏi đám đông, ta đi đến sau núi thì nhìn thấy ba cô nương đang nằm dài trên ghế, hưởng thụ cuộc sống.
Đại sư tỷ: "Từ khi tam sư muội đi rồi, chúng ta đúng là giàu nứt đá đổ vách, nào, cùng nhau cảm ơn sư muội."
Nhị sư tỷ: "Cảm ơn."
Tiểu sư muội: "Cảm ơn +1."
Ta: "..."
Ta quay sang Dao Trì, nghiêm túc nói: "Ta muốn bắt đầu thanh lý môn hộ."
Dao Trì gật đầu:
"Ta giúp nàng."