Cả Nhà Hạnh Phúc - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-10-08 16:27:39
Lượt xem: 4,230
2
Ta đã mua được sáu mẫu ruộng nước, nguyên chủ là con gái độc nhất trong nhà, mẹ nàng sau khi sinh nàng thì cha nàng mất khả năng sinh sản.
Cha nàng từ nhỏ đã nuôi nàng như con trai, nhà họ Trương là đại điền chủ trong làng.
Chồng của nguyên chủ là ở rể, nên con cái đều mang họ nàng.
Nhưng để cho con trai lớn làm ăn, nàng đã bán một phần đất, rồi bán tiếp một phần để cưới vợ cho lão nhị, cuối cùng chỉ còn lại hai trăm mẫu.
Trong đó một trăm mẫu cho thuê, thuê bảy đấu, một mẫu hai lượng, còn một trăm mẫu tự gia đình trồng trọt.
Chỉ riêng tiền thuê mỗi năm, đã đủ cho cả nhà có cái ăn cái mặc dư dả, thế mà còn bán cả cháu gái, đúng là ác độc mà cũng giỏi giấu tiền, không ai trong nhà biết nguyên chủ có bao nhiêu tiền.
Lão nhị Quang Tông tuy không ra gì, nhưng lại là một tay trồng trọt rất giỏi.
Ta thông báo xuống dưới, năm nay không thu tiền thuê ruộng, mà thay vào đó thu lương thực, mỗi mẫu đất thu hai phần lương thực, các tá điền ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Tối đến, Thành Gia và Lập Nghiệp hậm hực trở về, oán trách ta: "Bà nội, sao hôm nay bà không đánh xe bò đến đón tụi con?"
Ta giận dữ nói: "Chỉ có mười phút đi bộ thôi mà còn đòi đánh xe bò, ngươi có muốn ta sắm cho cái xe hơi nhỏ nữa không!"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thành Gia hỏi ta: "Bà ơi, xe hơi là gì?"
"Đó là thứ mà ngươi - đi nhặt củi cho ta" ta chỉ Lập Nghiệp, "còn ngươi, chịu trách nhiệm chẻ củi."
"Tỷ tỷ của các ngươi đâu?"
Lập Nghiệp bĩu môi: "Các tỷ ấy đi cắt cỏ cho heo và đào rau dại rồi."
"Sao các ngươi không đi?"
Thành Gia khóc ròng: "Bà nội, bà thay đổi rồi, bà trước đây rất thương con, ở nhà chưa bao giờ để con làm việc! Con hoàn toàn không biết làm gì cả!"
Ta âm thầm lấy kẹp lửa từ bếp ra: "Không có chuyện gì là không biết làm, chỉ có kẻ không muốn làm."
Thành Gia và Lập Nghiệp ôm nhau khóc lóc: "Bà nội, bà đánh c.h.ế.t con đi, đánh c.h.ế.t rồi bà sẽ không còn cháu trai nữa, nhà họ Trương sẽ tuyệt tự, sau này bà biết ăn nói sao với tổ tiên nhà họ Trương!"
Tốt lắm!
Nói được những lời như vậy, chứng tỏ đã hư hỏng không còn gì để cứu, học hành thế này cũng chẳng có ích lợi gì, chi bằng ra đồng trồng lúa mạch cho ta sớm còn hơn.
Ta treo hai đứa nhóc lên, quất cho một trận đòn ra trò, cả hai khóc lóc cầu xin rối rít.
Sau khi thả xuống, đứa thì ôm củi, đứa thì chẻ củi, hiệu quả không thể chê vào đâu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-nha-hanh-phuc/phan-2.html.]
Khi vợ lão nhị làm cơm gần xong, ba đứa cháu gái cũng mang đầy một gùi rau dại và cỏ cho heo trở về.
Các đứa nó phân công rõ ràng, Quế Hoa lo việc cho heo ăn, Thiền Quyên phân loại rau dại, còn Ngọc Câu thì chọn lọc dược thảo, dược thảo có thể đem bán ở tiệm thuốc trong trấn để kiếm tiền.
Ta phát hiện trong giỏ rau của Thiền Quyên có dây khoai lang.
Không hổ danh là nữ chính, có bàn tay vàng thật khác biệt! Đi theo con bé rồi ta thật chẳng còn cần cố gắng làm gì nữa!
Ở thời đại này, người dân vẫn chưa biết đến cách trồng và sử dụng khoai lang, không có giống trồng, chỉ có loại mọc hoang.
Họ chỉ biết rằng lá khoai lang luộc lên ăn không độc, có thể no bụng, còn khoai lang hoang đào lên đều đem cho heo ăn, người thì không ăn.
Thiền Quyên thấy ta vui mừng, vội nói: "Bà ơi, trên núi còn rất nhiều dây khoai lang như vậy, bà thích thì ngày mai cháu lại đi hái."
Ta xoa đầu cháu gái, vui vẻ bảo vợ lão nhị luộc vài quả trứng thưởng cho chúng: "Ngày mai bà sẽ cùng con lên núi hái."
Ngọc Câu là người ít nói, nhưng đôi mắt rất tinh tường.
Nàng có năng khiếu đặc biệt trong việc nhận biết dược thảo.
Hình dạng rễ, thân, lá của các loại thảo dược, nàng chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ và phân biệt được, thậm chí còn biết rõ tính chất của chúng.
Nghĩ đến kết cục đáng thương của nàng trong truyện, ta không khỏi xót xa.
Khi nạn đói ập đến, cả nhà phải bỏ xứ chạy loạn, lúc ấy tiền bạc đã không còn giá trị, không thể mua nổi lương thực.
Nguyên chủ và Diệu Tổ đói quá, dùng một củ khoai tây để gả Ngọc Câu cho lão độc thân bảy mươi tuổi cùng làng.
Ngọc Câu đã nhảy sông tự vẫn, nguyên tác chỉ miêu tả qua loa, nhưng đằng sau vài dòng chữ ấy là cả một câu chuyện bi thảm khôn cùng.
Giờ đây, đứa trẻ ấy đứng trước mặt ta, miệng ngọt ngào gọi bà nội, ta không khỏi động lòng.
Đã xuyên vào đây, ta nhất định phải thay đổi số phận thảm thương của con bé.
Con bé không chỉ là một nhân vật trên giấy mỏng manh, để mặc người khác vẽ lên nét sinh tử, giờ con bé chính là cháu gái của ta.
Sáng sớm hôm sau, ta dẫn Ngọc Câu mang dược thảo vào thành, Ngọc Câu vốn thường xuyên đến đây bán thuốc, vừa tới nơi đã dẫn ta đến tiệm thuốc quen thuộc.
Điều bất ngờ là chủ tiệm thuốc lại là một nữ nhân, mọi người gọi bà là Liễu Thần Y.
Vừa thấy Ngọc Câu, bà ấy đã vội vàng mang bánh ngọt ra cười vui vẻ.
Ở thời này, bánh ngọt còn quý hơn gạo nhiều.
Để Ngọc Câu và Liễu Thần Y ôn chuyện, ta đi quanh mấy hiệu thuốc và y quán trong thành.
Tiệm thuốc mà Ngọc Câu dẫn ta đến tuy không phải là lớn nhất, nhưng có tiếng tốt, hơn nữa chủ tiệm lại là nữ nhân, ta thấy yên tâm phần nào.