CẢ NHÀ CHỒNG ÉP TÔI PHÁ THAI, CUỐI CÙNG ANH TA TUYỆT TỰ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-03-08 19:32:33
Lượt xem: 3,378

Trong mắt hắn lóe lên một tia đau nhói, sự bất an trong lòng ngày càng nghiêm trọng, hiện rõ trên mặt, che cũng không che được.

 

Hắn hoảng loạn nắm lấy tay tôi, đau lòng nói:

 

"Noãn Noãn, anh cầu xin em, đừng nói những lời như vậy nữa, tim anh đau lắm."

 

Lâm Ngọc Dao bên cạnh hắn hung hăng kéo tôi một cái:

 

"Chị Noãn Noãn, Vọng ca ca đã dỗ chị như vậy rồi, chị có thể biết điểm dừng được không, đừng có tính toán chi li như vậy!"

 

Tôi còn chưa kịp nói gì, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc:

 

"Trước khi khuyên người khác đừng tính toán chi li, tốt nhất cô nên nghĩ xem mình đã làm gì."

 

"Lâm Ngọc Dao đúng không, tôi tra được lần này Thẩm Vọng là vì cứu cô mới bị thương đến mất khả năng sinh con."

 

"Còn cô, lúc đó đang ở trên giường của mấy người đàn ông.”

 

7.

 

Nhìn người bước vào, trong lòng tôi dâng lên cảm giác an toàn to lớn, sau đó là vô vàn tủi thân.

 

Nước mắt không tự chủ được cứ thế trào ra.

 

Mặt tôi được anh ấy nhẹ nhàng nâng lên, lau khô nước mắt:

 

"Noãn Noãn, đừng khóc, anh trai đến rồi."

 

Tôi nhào vào lòng anh trai khóc nức nở.

 

Ban đầu tôi vì muốn ở bên Thẩm Vọng mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, không chút do dự ở lại thành phố này.

 

Nhưng đến cuối cùng, người vô điều kiện chạy về phía tôi vẫn chỉ có gia đình.

 

Tôi không kiêng nể gì mà khóc một trận.

 

Rất lâu sau, bên tai truyền đến chất vấn của mẹ Thẩm:

 

"Vừa nãy cậu nói Thẩm Vọng vì cứu Ngọc Dao mới xảy ra chuyện... là sao..."

 

Anh trai cười khẽ một tiếng:

 

"Chính là nghĩa đen đó, Lâm Ngọc Dao cùng người ta mở phòng th.ác lo.ạn, bị đội phòng chống tệ nạn xã hội bắt được, con trai bà muốn vào báo tin trước, bị người đàn ông bên trong đá vào hạ bộ."

 

Sắc mặt Thẩm Vọng từng tấc từng tấc trở nên trắng bệch, nhưng vẫn lắp bắp không nói nên lời.

 

Mẹ Thẩm nhíu mày, dò xét anh trai tôi: "Cậu là ai, có biết chồng tôi, con trai tôi là ai không? Dám ở đây ăn nói lung tung! Con trai tôi là làm nhiệm vụ vinh quang bị thương, không cho phép cậu nói bậy đặt điều!"

 

Sau đó, lại đầy vẻ ghê tởm nhìn tôi:

 

"Tần Noãn, bây giờ cô chẳng thèm giả vờ nữa à, trước mặt chúng tôi không giữ đạo đức, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô cho tốt, bây giờ đi phá thai ngay cho tôi!"

 

Thẩm Vọng từ lúc anh trai tôi bước vào đến giờ vẫn không nói gì cuối cùng cũng bùng nổ:

 

"Mẹ! Mẹ có thể bớt nói vài câu được không!"

 

Mẹ Thẩm cũng nổi trận lôi đình:

 

"Vợ mày trước mặt mày đi ngoại tình rồi, sao mày hèn thế hả!"

 

Thẩm Vọng hạ quyết tâm, nghiến răng nhả chữ:

 

"Không phải Noãn Noãn..."

 

"Cái gì?!"

 

"Vọng ca ca!"

 

Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên.

 

Thẩm Vọng liếc nhìn anh trai tôi đang ôm chặt lấy tôi, cảm giác mất mát trong lòng càng lúc càng lớn, hắn luôn cảm thấy nếu còn không nói ra sự thật thì sẽ mất đi cơ hội cuối cùng.

 

Hắn mở miệng, lại bị Lâm Ngọc Dao ôm chặt lấy.

 

Cô ta khóc lóc van xin hắn: "Vọng ca ca, anh quên lời dặn dò lúc lâm chung của mẹ em rồi sao?"

 

Những lời Thẩm Vọng định nói lại nuốt xuống, trong lòng hắn còn tồn tại chút may mắn.

 

Hắn nghĩ rằng có lẽ tôi có thể thông cảm cho sự khó xử của hắn.

 

Có lẽ tay của anh trai tôi không thể vươn dài đến vậy, không tra được thông tin nội bộ trong cục.

 

Cuối cùng hắn vẫn là không nói gì.

 

Tôi sớm đã liệu đến kết cục này, trong lòng chỉ hơi nhói một chút, rất nhanh đã trở lại bình tĩnh.

 

Anh trai mở túi hồ sơ trong tay ra, lấy ra một xấp giấy in chữ.

 

"Lâm Ngọc Dao, hồ sơ mở phòng và đối tượng mở phòng thác loạn của cô đều ở đây, có cần tôi đọc cho bọn họ nghe không?

 

8.

 

"Các người còn nhớ lần cục cảnh sát thành phố các người quét tệ nạn, bắt được cô cùng m.â.y m.ư.a cùng lúc với bốn người đàn ông không?"

 

Lâm Ngọc Dao mặt mày kinh hoàng: "Anh nói bậy! Người bị bắt rõ ràng là Tần Noãn!"

 

Anh trai chậm rãi lấy ra một tờ giấy:

 

"Thật sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-nha-chong-ep-toi-pha-thai-cuoi-cung-anh-ta-tuyet-tu/chuong-5.html.]

"Trên này có thông tin liên lạc của khách sạn mở phòng, của cả 4 người đàn ông kia nữa, có cần tôi gọi điện thoại cho bọn họ đến nhận dạng không?"

 

Lâm Ngọc Dao điên cuồng lắc đầu, túm lấy Thẩm Vọng nói:

 

"Là Vọng ca ca đích thân bắt người, anh ấy có thể làm chứng! Anh, anh nói bậy bạ!"

 

Anh trai ném tờ giấy trắng mực đen vào tay Thẩm Vọng:

 

"Đội trưởng Thẩm, anh nói xem?"

 

Thân thể Thẩm Vọng lung lay, sắc mặt càng thêm xám xịt.

 

Mẹ Thẩm tức giận túm lấy cánh tay hắn, the thé kêu lên:

 

"Con trai, cái loại người này nhìn là biết chuyên đi lừa đảo! Con đường đường là đội trưởng đội hình sự sợ nó làm gì?"

 

"Tần Noãn cái con nhỏ tiện nhân kia, nó cùng với anh trai nó thì chỉ có bại hoại phong tục."

 

"Mẹ thay con quyết định, bây giờ đi phá thai, lát nữa đi làm giấy ly hôn!"

 

Bả vai Thẩm Vọng run rẩy, trong giọng nói toàn là cầu xin:

 

"Mẹ, mẹ bớt lời đi."

 

Thấy mẹ Thẩm còn muốn mở miệng, hắn rũ mắt xuống thấp giọng nói:

 

"Không phải Noãn Noãn..."

 

"Người mở phòng bị bắt không phải Noãn Noãn..."

 

"Người bại hoại phong tục mang thai nghiệt chủng cũng không phải Noãn Noãn..."

 

Mẹ Thẩm kinh ngạc há hốc mồm: "Con nói gì..."

 

"Vọng ca ca!" Lâm Ngọc Dao khóc lóc muốn ngăn cản.

 

Thẩm Vọng không ngẩng đầu, vẫn thấp giọng nói: "Đều là Lâm Ngọc Dao."

 

"Là con lợi dụng chức quyền, để Noãn Noãn gánh tội thay."

 

"Con nói gì!"

 

Cả khuôn mặt mẹ Thẩm vì kinh ngạc mà vặn vẹo, túm lấy cánh tay Thẩm Vọng thất thanh hỏi.

 

Nghe thấy những lời này, Lâm Ngọc Dao điên cuồng lắc đầu khóc lóc: "Không phải, không phải mà..."

 

Chỉ là không còn ai để ý đến cô ta nữa.

 

Thẩm Vọng cười khổ một tiếng:

 

"Noãn Noãn mang thai là con của con."

 

"Người mẹ luôn mồm đòi phá bỏ là cháu đích tôn duy nhất của mẹ."

 

Trái tim mẹ Thẩm nguội lạnh một nửa, bà ta không thể tin được nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy kinh hoàng và bất an.

 

"Tôi... tôi không biết..."

 

Tôi được anh trai nhẹ nhàng bế lên giường, đắp chăn cẩn thận.

 

Lâm Ngọc Dao bị vạch trần bộ mặt thật, ôm hận trong lòng, nhào lên muốn kéo tôi, lại bị mẹ Thẩm túm lấy:

 

"Tiện nhân, mày muốn làm gì? Không được làm hại cháu trai của tao!"

 

Lâm Ngọc Dao bị quăng mạnh xuống đất, trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin được, qua một lúc mới ôm bụng kêu đau, chỉ là không còn ai để ý đến cô ta nữa.

 

Mẹ Thẩm lắp bắp nhích đến mép giường, nhỏ giọng giải thích: "Noãn Noãn, mẹ sai rồi, lần này thật sự biết sai rồi..."

 

Anh trai tôi ngẩng đầu lên, cười khẩy một tiếng: "Đây là thái độ nhận lỗi của bà à?"

 

Mẹ Thẩm ngẩng phắt đầu, do dự chần chừ không tiến lên.

 

Anh trai ngồi bên giường, vẻ mặt nghiêm túc:

 

"Noãn Noãn nhà chúng tôi từ nay về sau không còn quan hệ gì với Thẩm gia nhà các người nữa!"

 

"Quỳ xuống xin lỗi!"

 

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng, bố Thẩm bước vào.

 

Bọn họ cả nhà ba người có lẽ không ngờ rằng con của Lâm Ngọc Dao giữ được rồi, vẫn sẽ có lúc phải cầu xin tôi, sắc mặt đều rất không tự nhiên.

 

Mẹ Thẩm bị bố Thẩm đẩy một cái, "bịch" một tiếng quỳ xuống trước giường tôi, cúi gằm mặt xuống đầy vẻ xấu hổ.

 

"Còn mày!"

 

Bố Thẩm đẩy đẩy xe lăn.

 

Thẩm Vọng như đang chịu cơn đau dữ dội, gian nan nhích xuống, cũng quỳ xuống trước giường tôi.

 

Bố Thẩm trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn tôi: "Noãn Noãn, con xem xin lỗi như vậy con có hài lòng không?"

 

Tôi không nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

 

Có lẽ là nghĩ đến nỗi đau Thẩm gia không có người thừa kế, ông ta cuối cùng hạ quyết tâm, cũng quỳ xuống luôn.

 

Tôi từ trên đầu giường lấy ra tờ giấy phẫu thuật phá thai, trước tiên xác nhận lại một lần, mới đi đến trước mặt Thẩm Vọng, nhẹ nhàng vỗ vào mặt hắn:

 

"Đã nói rồi. Con bị mẹ chồng ép đi ph.á th.ai từ lâu rồi."

" Đoạn tự tuyệt tôn là Thẩm gia các người đáng phải chịu.”

 

Loading...