Cả Đời Cho Em - 4,5.
Cập nhật lúc: 2024-11-15 14:01:41
Lượt xem: 1,603
4
Khi Trì Dịch gọi cho tôi đến cuộc gọi thứ năm, tôi đã chặn anh ấy.
Đẹp trai thì có ích gì, cặn bã vẫn là cặn bã. Có bạn gái xinh đẹp xuất sắc như vậy rồi, lại còn không từ chối lời tỏ tình của tôi, để tôi gọi anh là "ông xã" suốt ba ngày.
Bà đây khinh!
Nghĩ đến lại thấy tủi thân.
Tôi ngồi ở quầy bar, vừa uống cocktail vừa rơi nước mắt.
Nước hoa quyến rũ không thu hút được Trì Dịch nhưng lại khiến từng nhóm đàn ông đến bắt chuyện với tôi.
Chắc vì nhìn tôi có vẻ thất tình, nên trông dễ bị tiếp cận.
Làm ơn đi, tôi kén chọn lắm!
Một ly cocktail được đẩy đến trước mặt, tôi chưa kịp nhìn người đó là ai đã cau mày nói: “Không cần, không bắt chuyện, không có số điện thoại.”
Hai ngón tay dài mạnh mẽ gõ vài cái lên mặt quầy: “Ly cô đang uống nhiều calo quá, uống cái này của tôi đi.”
Tôi ngẩng đầu lên.
Trời đất ơi, là huấn luyện viên cá nhân tôi đã trốn cả tuần nay, Lục Sâm.
“Thầy Lục, tâm trạng tôi không tốt, không cố ý không trả lời tin nhắn của anh đâu.”
Anh ấy thoải mái ngồi xuống bên cạnh tôi: “Không chỉ hôm nay đâu nhỉ, tính ra thì đã hơn tuần rồi cô không đến tập.”
Tôi nhấp một ngụm ly rượu mà Lục Sâm đưa, cái gì thế này, vừa đắng vừa cay.
Thấy tôi nhíu chặt lông mày, anh ấy cười nói: “Rượu rum pha trà xanh không đường, thế nào?”
Tôi bĩu môi đáp: “Không thế nào cả.”
Tiện tay chụp một tấm ảnh ly rượu đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng trạng thái: “Đắng quá, còn đắng hơn cả đời tôi.”
Uống đến cuối cùng thì tôi không còn tỉnh táo nữa, nói năng lộn xộn, còn ôm Lục Sâm điên cuồng kể khổ.
“Tại sao vậy, anh nói tại sao chứ?
“Tô Tô khó khăn lắm mới có ba, tôi dễ dàng gì chứ?
“Một ông xã to đùng như vậy, nói mất là mất sao?”
Lục Sâm chống cằm, ánh mắt chứa ý cười, nhẫn nại nghe tôi lải nhải những lời vô nghĩa.
Tôi thực sự quá đau lòng, uống đến mức nước mắt cũng biến thành rượu.
Lúc bước ra khỏi quán bar thì tôi đã chân nọ đá chân kia rồi, phải dựa vào Lục Sâm nửa ôm nửa dìu mới không ngã sấp mặt.
Không biết có phải do uống say mà nhìn nhầm hay không, tôi thấy Trì Dịch đứng trước cửa quán, tay còn cầm một túi đồ ăn. Nhưng tôi chưa từng thấy gương mặt anh đen đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-doi-cho-em/45.html.]
“Hu hu… Thầy Lục, giờ tôi nhìn ai cũng thấy mặt anh ta, tôi xong rồi!”
Trì Dịch nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt đang quá đỗi thân mật, ánh mắt ngày càng tối lại.
“Chẳng phải nói sẽ ở nhà với con đợi tôi sao?
“Thẩm Kiều Nhất, rốt cuộc cô có bao nhiêu ông xã đây?”
5.
Lục Sâm đỡ cánh tay tôi, hỏi: “Cô có con à?”
Tôi ợ một cái, ngơ ngác nhìn anh ấy: “Tôi có một con chó.”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Cánh tay còn lại bị Trì Dịch nắm lấy, anh cau mày nói: “Sao uống nhiều thế này, tôi đưa em về.”
Tôi bị anh kéo đi, tay chân loạng choạng, còn Lục Sâm vẫn chưa chịu buông tay.
Trước cửa quán bar, Trì Dịch và Lục Sâm, mỗi người nắm một tay của tôi. Tình thế giằng co, tôi bị kéo qua lại, trông cứ như đang bị chơi kéo co.
“Anh nói anh là bạn trai của cô ấy thì là thật à? Tôi cũng nói tôi là bạn trai của cô ấy đấy!”
“Anh là huấn luyện viên của cô ấy, tôi còn nghe cô ấy gọi anh là thầy Lục.”
“Thế tôi cũng đâu có nghe thấy cô ấy gọi anh là bạn trai đâu.” Lục Sâm dùng lực kéo tôi về phía anh ấy, nói: “Kiều Nhất, người này có phải là 'ông xã' mà cô nói không?”
Tôi mơ màng nhìn người đàn ông đang xách túi đồ ăn, cẩn thận nhìn khuôn mặt anh hai vòng rồi lắc đầu.
“Không phải, của tôi đeo kính.”
Lục Sâm đắc ý nhướng mày, vẻ mặt như thể “để xem anh còn nói gì nữa”.
Trì Dịch cau mày, rút điện thoại của mình đưa cho Lục Sâm rồi giơ điện thoại của tôi lên.
“Thẩm Kiều Nhất, mở mắt ra.” Anh giữ cằm tôi, tôi vừa mở mắt thì điện thoại đã mở khóa.
Cả hai chiếc điện thoại đều được đưa ra trước mặt Lục Sâm, trên điện thoại của tôi, tên Trì Dịch được lưu là: "Ông xã (chưa chính thức)."
“Thấy chưa?” Trì Dịch lạnh nhạt nhìn Lục Sâm: “Giờ có thể giao cô ấy cho tôi rồi chứ?”
Tôi chỉ thấy bên tai ồn ào đinh đinh, hoàn toàn không nhận ra trung tâm cuộc tranh cãi chính là mình.
“Hai người cãi nhau...” Chưa kịp nói hết hai chữ "cái gì" thì Trì Dịch đã kéo đầu tôi vào n.g.ự.c anh.
Sau đó cứ như chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trong cơn mơ màng, dường như có ai đó chăm sóc tôi rất chu đáo.
Có khăn ấm lau trán tôi, mát lạnh dễ chịu. Có nước ngọt thơm tho rót vào miệng, rất thơm, nhưng trong giấc mơ tôi lại không nhớ ra đó là mùi gì.
Giấc ngủ này sâu thật, tỉnh dậy mới cảm thấy cơ thể cực kỳ nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên tôi uống say mà không bị say xỉn, tâm trạng rất thoải mái, tôi vươn vai một cái.
Lạ thật, sao Tô Tô không nhảy lên giường?
Thường thì tôi còn chưa tỉnh là nó đã bắt đầu nhảy lên mặt tôi rồi.
Tôi xỏ dép đi vào phòng khách tìm chó, nhưng lại thấy Trì Dịch đang cuộn người trên sofa, ôm Tô Tô ngủ.