Cá chép ven biển - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:34:14
Lượt xem: 16

Ngoại truyện:

1.

Chu Cẩn vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đuôi ngựa của Lê Lễ đung đưa ở hàng ghế phía trước, đầu gật gù suýt chạm phải mặt bàn.

Không biết đây đã là lần thứ mấy trong hôm nay, rốt cuộc tối qua cô nàng làm gì mà buồn ngủ đến thế? Chẳng lẽ đi ăn trộm sao?

Trên bục giảng, thầy giáo dạy toán đang lia lịa viết lên bảng, trong lớp chỉ còn lại tiếng bút sột soạt trên giấy.

Chu Cẩn ghi chép một lúc, ánh mắt lại rơi vào Lê Lễ, cô nàng lúc này xem như đã tỉnh táo hơn một chút, chống cằm chép lại những điểm quan trọng trên bảng. Nhưng thân hình vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả, khiến người ta vô thức liên tưởng đến chiếc ly thủy tinh quay vòng trên mép bàn.

Cậu thật sự lo lắng ngay giây tiếp theo, cô nàng này sẽ "vỡ tan" trên mặt đất...

Giờ ra chơi dài, mấy cậu con trai như thường lệ rủ nhau đi chơi bóng.

Từ lớp bên cạnh, Từ Nam bước đến, tựa nửa người vào cửa sổ, hất cằm nói:

"Yo, mới sáng mà đã ngủ ngon lành thế à?"

Chu Cẩn rời chỗ ngồi, theo ánh mắt của Từ Nam nhìn về hàng ghế phía trước.

Lê Lễ đang gục xuống bàn ngủ rất say, tấm lưng nhỏ nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn.

Cô ấy thực sự rất mệt.

 

Từ Nam đưa cho cậu một chai nước, "Lão Nguyên mua đấy, anh ấy với Hầu Tử đi trước ra sân giữ chỗ rồi, mấy đứa lớp 6 dạo này giành chỗ dữ lắm. Tớ đi vệ sinh, cậu chờ tớ chút."

Vậy là Chu Cẩn đứng tựa vào cửa ra vào, chán nản nghịch nghịch chai nước trong tay.

 

Mấy nữ sinh lớp khác đi ngang qua lớp học, liên tục liếc nhìn Chu Cẩn, tụm năm tụm bảy che miệng cười khúc khích.

Chu Cẩn cảm thấy không thoải mái, quay lưng né tránh những ánh nhìn dò xét ấy. Nhưng vừa xoay người, Lê Lễ lại một lần nữa lọt vào tầm mắt.

 

Cái đuôi ngựa ban nãy còn đung đưa giờ ngoan ngoãn rũ xuống bàn, cô gái nghiêng đầu gối lên cánh tay, vẫn say giấc nồng.

Không biết tại sao, Chu Cẩn bỗng nhiên muốn nhìn cô ấy thật kỹ.

 

Hôm nay là một ngày đẹp trời, rất thích hợp để chơi bóng rổ. Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ, có một tia rọi lên bàn học Lê Lễ.

Bên ngoài có người qua lại, bóng sáng tối đan xen nhau chiếu trên gương mặt Lê Lễ, hàng lông mày khi thì nhíu lại, khi thì giãn ra, trông có vẻ đáng yêu.

 

Đáng yêu? Chu Cẩn tự đặt dấu chấm hỏi cho suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu.

 

Từ Nam từ nhà vệ sinh trở lại, đứng ngoài hành lang gọi cậu xuống lầu.

Vừa ra khỏi lớp được mấy bước, Chu Cẩn lại quay vào, trước tiên giả vờ tìm gì đó trong hộc bàn, sau đó làm bộ như vô tình đi ngang qua chỗ ngồi ấy. Cuối cùng, vô cùng có chủ đích mà nhẹ nhàng đặt chai nước lên góc phải bàn học Lê Lễ.

 

Chai nước che mất một phần ánh nắng, đổ xuống khuôn mặt cô gái một bóng râm nhỏ.

Hàng lông mày đang nhăn lại vì ánh sáng chói chang của cô nàng rốt cuộc cũng giãn ra.

 

Khi chơi bóng, Từ Nam cũng nhắc đến chuyện này.

"Nghe Cố Dao nói, bây giờ ngoài việc đi học thêm vào cuối tuần, ngày nào Lê Lễ cũng thức khuya làm bài. Chậc chậc, mới lớp 9 kỳ 1 thôi mà, cậu ấy làm như tuần sau thi tốt nghiệp không bằng?"

 

Chu Cẩn nhận bóng từ tay Từ Nam, lách qua hàng phòng thủ đối phương rồi truyền cho đồng đội.

"Thảo nào lúc nào cũng ngái ngủ."

Mắt cậu dõi theo quả bóng, nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Lê Lễ lắc lư ngả nghiêng trong lớp học.

 

Đội bạn tấn công thành công, giành lại quyền kiểm soát bóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-chep-ven-bien/chuong-35.html.]

Từ Nam vội vàng chạy qua cứu nguy, nhưng miệng vẫn không ngừng nói:

"Nói thật, cần gì phải khổ vậy, cứ tìm cậu dạy kèm cho có phải nhanh hơn không?"

 

"Tại sao?"

 

"Vì cậu đẹp trai mà," Từ Nam vừa tranh chấp với đối thủ, vừa cợt nhả nói, "Trình độ nhan sắc của thầy giáo ảnh hưởng rất lớn đến thành tích học tập của học sinh đó. Cậu xem lớp 8-5 kìa, từ lúc đổi sang một thầy dạy toán đẹp trai, điểm trung bình mỗi lần thi đều tăng vèo vèo."

 

"Tớ không có thời gian."

 

"Chậc, đúng là lạnh lùng quá. Nhưng Lê Lễ đâu phải người xa lạ, hai người suýt nữa đã có hôn ước từ bé đấy…ê ê! Chết tiệt! Cẩn ca, chặn tên kia  lại!"

 

Từ Nam mải buôn chuyện để lộ sơ hở, đối phương chớp thời cơ lách qua cậu ấy, nhảy lên ném bóng.

 

Bóng rổ vẽ một đường cong hướng về phía rổ, ngay khoảnh khắc sắp ghi điểm, một bóng người bật cao, mạnh mẽ đập bóng ra ngoài.

 

Bóng rơi xuống đất, người vừa ném bóng lộ rõ vẻ tiếc nuối.

 

Từ Nam huýt sáo, "Hầu Tử, cậu ngày càng lên tay đấy! Nếu hôm nay không có Cẩn ca ở đây, chắc chẳng ai có thể cản được cú ném vừa rồi của cậu đâu."

 

Cậu bạn được gọi là "Hầu Tử" tên đầy đủ là Hầu Tử Việt, được khen ngượng ngùng mặt đỏ bừng.

 

Chu Cẩn bước đến bên cạnh Hầu Tử Việt, vỗ vai cậu ấy, "Thật sự ném rất đẹp."

 

Ngay lập tức, cậu nhận được ánh mắt ngạc nhiên lẫn sùng bái của Hầu Tử Việt.

 

Ván sau, hai đội đổi vai trò công-thủ. Nhận được lời khen từ thần tượng, Hầu Tử Việt tinh thần hăng hái hơn hẳn.

 

Cướp bóng, lách người, đột phá, Hầu Tử Việt càng đánh càng hăng, tiếc rằng vào khoảnh khắc nhảy lên ghi điểm cuối cùng, vẫn bị Chu Cẩn vô tình chặn lại.

 

Kết thúc trận đấu, nhóm con trai ngồi nghỉ dưới tán cây.

 

"Chậc…" Từ Nam hít một hơi, ghé sát tai Chu Cẩn nói:

"Đại ca, cậu cao hơn Hầu Tử nửa cái đầu, chặn bóng thế này có hơi sỉ nhục quá không?"

 

Chu Cẩn nhìn sang chỗ khác, "Lần sau tớ sẽ chú ý."

 

"Cậu nên đối xử nhẹ nhàng với cậu ấy hơn đi, người ta là fan cuồng của cậu đó."

 

Từ Nam bẻ nắp chai nước, uống một ngụm rồi nhìn sang, thấy Chu Cẩn hai tay trống trơn.

 

"Ơ? Chai nước hồi nãy tớ đưa cậu đâu?"

 

Chu Cẩn dùng mu bàn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, "Uống hết rồi."

Loading...