Cá chép ven biển - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-03-28 17:53:33
Lượt xem: 10

Vì vết sẹo này mà cô ta không dám mặc áo hở vai, mỗi lần tắm đều phải khó chịu dùng khăn che lại. Khi mới quen, cô ta đã kể chuyện này cho tôi nghe để nhanh chóng kéo gần quan hệ. Đối với cô ta, vết sẹo ấy không chỉ xấu xí mà còn là biểu tượng của nỗi đau đến từ gia đình. Giờ đây, nó lại mang thêm một tầng ý nghĩa mới, dối trá.

 

Tần Hàn ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu gối, miệng liên tục lẩm bẩm: "Không thể nào, làm sao có thể là mẹ mình được..." Nước mắt tuôn rơi lả chả.

 

Nhìn dáng vẻ cô ta lúc này, tôi bỗng thấy có chút không nỡ. Con người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nếu như cô ta không rơi vào tay một người mẹ như vậy, có lẽ...

 

"Không thể nào!" Tần Hàn đột nhiên đau đớn hét lên, cô ta ôm đầu, nước mắt giàn giụa, cả người rối bời, "Mẹ tao sẽ không lừa dối tao, bà ấy là người duy nhất bảo vệ tao! Chính các người mới đang nói dối!"

Tôi chậm rãi tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta và hỏi: "Tần Hàn, cô đã từng nghĩ về tương lai chưa?"

 

Tần Hàn nấc nghẹn, không trả lời.

 

"Cô sẽ không thật sự muốn giống mẹ cô, đem cả cuộc đời ký thác vào người khác đấy chứ?" Tôi thở dài. "Nhìn lại những gì đã qua đi, cô thực sự cảm thấy cách làm của bà ấy là đúng sao?"

 

Tần Hàn cúi đầu, vai run lên. Một lúc lâu sau, cô ta mới cất giọng trầm thấp: "Cút đi."

 

Tôi đứng dậy, rời khỏi lớp học.

 

Buổi chiều đầu xuân, trời vẫn chưa tối hẳn, nhiệt độ dễ chịu, trong không khí phảng phất hương thơm thanh mát của cỏ cây, đó là mùi của sự sinh sôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-chep-ven-bien/chuong-29.html.]

 

Có một chuyện, cuối cùng tôi vẫn không đành lòng nói với Tần Hàn.

 

Hôm đó, Cố Dao vô tình bắt gặp bố Tần Hàn và Lý Uyển cãi nhau, cậu ấy đã lén đứng ở góc cầu thang dùng điện thoại ghi âm lại. Trong đoạn ghi âm mà cậu ấy gửi cho tôi, tôi đã nghe được cuộc đối thoại như thế này:

 

Bố Tần: "Cô đừng có mà vu khống tôi! Năm Tần Hàn ba tuổi, chính cô là người cầm ấm nước sôi làm bỏng vai con bé, vết sẹo đó đến giờ vẫn còn! Cô còn mặt mũi tự nhận mình là một người mẹ tốt sao?"

 

Lý Uyển: "Bỏng thì sao chứ? Tôi sinh nó, nuôi nó, cũng đâu có cố ý làm nó bỏng! Dựa vào đâu mà nói tôi không xứng làm mẹ nó?"

 

Bố Tần: "Được, cứ cho là cô không cố ý đi! Nhưng chính cô là người đã trì hoãn không chịu đưa nó đi bệnh viện điều trị, đúng không? Cô luôn miệng nói nhà họ Tần chúng tôi trọng nam khinh nữ. Đúng, chúng tôi thực sự muốn có một đứa con trai. Nhưng người đầu tiên tỏ thái độ ghét bỏ khi biết con bé là con gái, chính là cô!"

 

Lý Uyển: "Tôi..."

 

Bố Tần: "Lúc Tần Hàn bị bỏng, là mẹ tôi về nhà phát hiện ra mới đưa con bé đến bệnh viện! Khi đó, vì nó là con gái nên cô đã chẳng thèm quan tâm! Cô muốn có con trai, bởi vì cô nghĩ rằng chỉ có con trai mới có thể chiếm được tài sản của nhà họ Tần, mới có thể mang lại lợi ích cho cô! Cô dám nói mình chưa từng nghĩ như vậy sao?"

 

Lý Uyển: "Họ Tần kia, anh đừng có ăn nói bậy bạ!"

 

Bố Tần: "Tần Hàn bắt đầu có ký ức, cô lại sợ nó oán hận cô, cho nên cả nhà chúng tôi đều giúp cô bịa chuyện để lừa nó. Lý Uyển, tôi biết cô lấy tôi chỉ vì tiền! Nhưng nói thật đi, mấy năm nay nhà họ Tần tôi có bạc đãi cô chưa? Kết quả thì sao? Vừa thấy công ty tôi làm ăn sa sút, cô liền âm thầm chuyển tài sản đi! Nếu sớm biết cô là loại đàn bà vong ân phụ nghĩa như vậy, năm đó tôi..."

 

Loading...