Cá chép ven biển - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-03-28 17:50:35
Lượt xem: 34

 18. 

 

Trời vừa sẩm tối, pháo hoa lại lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm. 

 

“Mãi chỉ có vùng ngoại ô là không cấm b.ắ.n pháo, ít ra còn có chút không khí năm mới.” Khi nói câu này, mẹ tôi đang bưng một đĩa thức ăn nóng hổi từ bếp ra. 

 

Ông ngoại, đang cầm chảo trong bếp, nghe vậy liền ẩn ý bật cười giữa tiếng d.a.o thớt lách cách: “Từ sáng đến tối, lúc thì pháo, lúc thì pháo hoa, cứ thế rền vang từ đêm giao thừa đến tận rằm tháng Giêng.” 

 

“Lễ Lễ, canh xong rồi, lại đây uống trước đi.” 

 

Nhà ông bà ngoại tôi nằm ở vùng ngoại ô. Hai năm trước, ông bà tôi bán căn nhà cũ trong thành phố, mua một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại thành. Diện tích không lớn nhưng đối với cuộc sống tuổi già, thế là quá đủ. 

 

Sau bữa tối, tôi ngồi trên tấm thảm xem tivi, bên cạnh là một chú chó "Kim Mao Golden Retriever đang nằm dài. 

 

“Có ghế sofa không ngồi, con đúng là thích nằm chung với Kim Mao thật đấy.” Mẹ tôi cười. 

 

“Con cũng lo chuyện bao đồng quá rồi, trẻ con thích ngồi đâu thì ngồi đó.” Bà ngoại đặt đĩa hoa quả đã rửa sạch lên bàn trà, “Nhà này có sưởi sàn, đâu có lạnh.” 

 

Tôi đắc ý vươn vai một cái. 

 

Tiếng pháo hoa bên ngoài đã nhỏ hơn ban nãy nhiều, nhưng đến nửa đêm sẽ lại có một đợt cao trào nữa, ở đây mấy ngày, tôi đã nắm rõ quy luật này rồi. 

 

Thành thật mà nói, ngoài bất tiện về giao thông cùng hơi thiếu thốn cơ sở vật chất, nơi này thực sự là một chỗ lý tưởng để nghỉ ngơi, thư giãn. Gần đó có thị trấn cổ, dịp Tết cũng khá nhộn nhịp nhưng không đến mức chen chúc. Ông bà ngoại thường xuyên giục tôi ra ngoài dạo chơi, nhưng tôi lại quá lười, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, chẳng muốn ra khỏi cửa chút nào. Nếu không phải vì có ông bà làm hậu thuẫn, cộng thêm thành tích thi học kỳ vừa rồi không tệ, tôi thực sự nghi ngờ mẹ tôi sẽ “xử đẹp” tôi mất. 

 

Trên tivi đang phát chương trình đêm xuân vãn , mẹ và ông bà ngồi trên sofa vừa xem vừa trò chuyện, Kim Mao thì đã ngủ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ. 

 

Tết năm đầu tiên sau khi bố mẹ ly hôn, không ngờ lại trôi qua yên bình đến vậy. Tựa như mọi cái Tết trước đó cũng đều như thế này, tất cả những cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh hiện tại và tương lai, dường như chỉ cần giữ im lặng về quá khứ thì có thể quay lưng lại với những vết thương của cuộc sống trước kia. 

 

“…Cháu trai của A Dụ giờ là hiệu trưởng trường số 6 rồi. Hôm nay cô ấy gọi điện chúc Tết, còn đặc biệt nhắc đến một câu: nếu Lễ Lễ muốn chuyển sang trường số 6, cô ấy có thể giúp đỡ…” Bà ngoại vừa nói chuyện phiếm với mẹ tôi, từng lời lọt vào tai tôi.  

 

“Trường số 6? Không phải trường đó là nội trú sao?” 

 

“Đúng vậy. Con đi làm bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc Lễ Lễ, có khi vào nội trú lại là một lựa chọn tốt.” 

 

“Cái này phải hỏi ý kiến con bé đã.” Mẹ tôi nói rồi gọi tôi: “Lễ Lễ, con có muốn chuyển sang trường số 6 không?” 

 

Tôi quay đầu lại, đặt bịch đồ ăn vặt trong tay xuống. 

 

“Mặc dù trường số 6 không bằng Phụ Trung, nhưng chất lượng giáo viên và học sinh chắc chắn bỏ xa Thế Tây một khoảng lớn.” Mẹ tôi nhìn tôi, phân tích, “Nhưng chuyển sang đó thì phải ở nội trú, hai tuần mới về nhà một lần, con thấy thế nào?” 

 

Tôi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thôi ạ, con vừa mới thích nghi với môi trường ở Thế Tây, không muốn lại phải đổi chỗ nữa. Hơn nữa, Thế Tây cũng có giáo viên giỏi.” 

 

“Con ngốc này, trường số 6 có giáo viên giỏi hơn, có thể giúp con đạt thành tích tốt hơn nữa!” Bà ngoại vội vàng khuyên, “Thế Tây giờ xuống cấp thành cái gì rồi, mặc dù lần này con thi tốt, nhưng còn hai năm rưỡi nữa mới đến kỳ thi đại học, nhỡ về sau khoảng cách giữa con và học sinh trường khác càng ngày càng lớn, con sẽ tự làm lỡ dở bản thân đấy, biết không?” 

 

“Mẹ, đừng vội.” Mẹ tôi xoa vai bà ngoại, rồi tiếp tục nói với tôi: “Lễ Lễ, con sợ rằng chuyển trường sẽ có áp lực à? Thực ra với thành tích lần này của con, vào trường số 6 cũng không có vấn đề gì đâu.” 

 

“Con không có áp lực.” Tôi nói nghiêm túc, “Nhưng Thế Tây không tệ như mọi người nghĩ đâu. Cô  Từ chủ nhiệm lớp con,trước đây còn từng dạy ra cả thủ khoa thành phố nữa đấy.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-chep-ven-bien/chuong-24.html.]

Câu nói này khiến tất cả mọi người đều sững lại. 

 

“Thật đấy, mọi người đừng lo. Nếu chuyển trường, con sẽ phải mất ít nhất nửa năm để thích nghi, chi bằng cứ ở lại Thế Tây. Lần này điểm thi cũng đã chứng minh là trường đó không làm con thụt lùi mà.” Tôi kiên trì giữ vững lập trường. 

 

Bà ngoại nhìn mẹ tôi, rồi lại nhìn sang ông ngoại, nhất thời không biết nói gì thêm. 

 

“Nhưng… cái Tần Hàn đó vẫn còn ở Thế Tây…” Do dự hồi lâu, mẹ tôi cuối cùng cũng nói ra mối lo lắng trong lòng, “Thật sự không sao chứ?” 

 

“Tần Hàn? Không phải là con gái của ai đó… sao?” Bà ngoại sững sờ không nhỏ, nhưng bị ánh mắt ông ngoại ngăn lại. 

 

Tôi mỉm cười: “Mẹ, mẹ sợ con bị cô ta bắt nạt à?” 

 

Mẹ tôi cụp mắt, im lặng. 

 

Bầu không khí vui vẻ mà cả nhà cố gắng tạo ra cuối cùng cũng xuất hiện một vết rạn nho nhỏ, cơn gió lạnh của thực tại thừa cơ len lỏi vào, thổi tung tấm màn che quá khứ. 

 

“Bố thấy môi trường chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình.” Ông ngoại cầm tách trà lên, lên tiếng hòa giải, “Hồi đó bố còn bị đưa xuống nông thôn lao động nữa kìa, điều kiện đủ tệ rồi đúng không? Tưởng cả đời này không có cơ hội đi học lại, cuối cùng vẫn thi đỗ đại học đó thôi?” 

 

Vậy là, chủ đề về việc chuyển trường cứ thế bị gác lại. 

 

Mọi người tiếp tục ngồi xem tivi trong phòng khách thêm một lúc nữa. Khi trời khuya hơn, tôi là người đầu tiên đứng dậy lên lầu. 

 

Đứng ở đầu cầu thang tầng hai, tôi nghe thấy bà ngoại lại hỏi: “Con gái của Lý Uyển và Lễ Lễ học cùng trường? Sao trước giờ con không nhắc đến chuyện này?” 

 

“Dù có nhắc hay không, thì hai đứa nó cũng đã học chung một kỳ rồi.” 

 

“Lý Kiến Dương đúng là chẳng biết suy nghĩ gì cả!” Bà ngoại cố nén giọng, nhưng vẫn không giấu nổi cơn giận, “Còn con nữa, hồi đó mẹ đã bảo rồi, Lý Uyển nhỏ mà lắm tâm tư, chơi với nó con sẽ thiệt thòi, con cứ không nghe…” 

 

“Bớt nói vài câu đi…” Ông ngoại lên tiếng. 

 

“Thế còn chuyện chuyển trường? Cứ bỏ qua vậy à?” Bà ngoại vẫn không cam lòng, “Đừng để sai một bước, hối hận cả đời.” 

 

“Lễ Lễ đã lớn rồi, nên tôn trọng ý kiến của con bé.” Giọng mẹ tôi không lớn, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, “Hơn nữa, con cũng không muốn con bé vào nội trú… Khoảng thời gian con đi công tác xa, con bé đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Nghĩ lại vẫn thấy…” 

Tôi không nghe tiếp nữa, nhẹ nhàng trở về phòng.

Gần đến nửa đêm, bên ngoài lại náo nhiệt lên lần nữa. Tôi dứt khoát mở cửa sổ, ngay lập tức, tiếng pháo hoa và pháo nổ vang rền. Không biết có phải  cổ trấn đang tổ chức hoạt động gì không, mà bầu trời đêm nay đặc biệt xinh đẹp. Những chùm pháo hoa rực rỡ nối tiếp nhau nở rộ, rồi lại như cơn mưa sao băng từ từ đổ xuống, một mảng sáng lóa huy hoàng. 

 

Điện thoại rung mấy lần, vài tin nhắn chúc Tết lần lượt hiện lên. Tôi trả lời từng tin nhắn một, tiện tay mở WeChat Moments. Trên trang chủ tràn ngập ảnh và dòng trạng thái mừng năm mới. 

 

Giang Kiều Kiều đăng một bức ảnh chủ đề năm mới, Triệu Cát đăng một bàn thức ăn đầy ắp, Từ Nam viết một đoạn văn dài, Cố Dao chụp một tấm selfie giơ tay tạo dáng “yeah” bữa cơm tất niên. Góc phải phía trên của bức ảnh còn lộ ra nửa khuôn mặt nghiêng của Chu Cẩn. Dù chụp hơi mờ, nhưng những đường nét ưu tú cùng khí chất lạnh lùng của cậu ấy vẫn nổi bật hẳn. 

 

Tôi dùng điện thoại chụp lại bầu trời pháo hoa rực rỡ, cũng hòa vào mọi người đăng một dòng trạng thái, đơn giản bốn chữ: “Chúc mừng năm mới.” 

 

Không lâu sau, một dòng trạng thái mới xuất hiện ở đầu trang. Sở Ngôn cũng đăng “Chúc mừng năm mới”, kèm theo một bức ảnh chụp con phố vắng vẻ. Tôi phóng to xem kỹ hơn, đó chính là con phố gần nơi chúng tôi thuê trọ. 

 

Tiếp tục lướt xuống, một trạng thái mới nữa vừa được đăng cách đây một phút, bức ảnh là một tấm hình cũ chụp bằng máy phim, trong đó có bốn đứa trẻ đang cầm những cây pháo bông nhỏ, ngoan ngoãn đứng thành hàng, khuôn mặt rạng rỡ, cười tươi như nắng. 

 

“Chúc mừng năm mới.” 

 

Chu Cẩn đã viết như vậy trên bức ảnh ấy.

Loading...