Cá chép ven biển - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-03-28 17:46:37
Lượt xem: 40
Từ khi vào trường Thế Tây, Tần Hàn đã thay đổi hoàn toàn. Trước đây, cô ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, dịu dàng. Bây giờ, cô ta bắt đầu cắt ngắn đồng phục, nói năng thô lỗ, kết giao với nhóm "nữ sinh cá biệt" nổi tiếng của trường.
Lúc đầu, tôi cũng thấy ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý. Tần Hàn và mẹ cô ta đều là kiểu người biết thuận theo thời thế. Họ hiểu rõ trong hoàn cảnh nào, trước mặt ai, nên thể hiện bộ mặt nào.
Tối hôm cha mẹ ly hôn, mẹ tôi đã ngồi nói chuyện với tôi rất lâu. Mẹ xin lỗi vì đã nổi giận mà không kiềm chế được, ảnh hưởng đến kỳ thi cấp ba của tôi.
Tôi hỏi bà, trước đây thực sự không phát hiện ra gì bất thường sao?
Mẹ lắc đầu, thở dài. "Hoàn toàn không có dấu hiệu gì. Biết chuyện rồi, mẹ cảm giác giống như bị nhét đầy cả trăm con ruồi vào miệng vậy, ghê tởm đến mức phát đi.ên."
"Mẹ không nên để bố luôn đưa đón họ…" Tôi cúi đầu trách mẹ.
"Đúng vậy, thật không ngờ lại như thế..." Mẹ thở dài, "Lý Uyển từ nhỏ đã mạnh mẽ, mẹ cứ nghĩ cô ta giống mẹ… Nhưng sau chuyện này mới hiểu ra, cô ta không phải là người mạnh mẽ thật sự, mà chỉ là loại cây tầm gửi, chỉ biết bám vào kẻ mạnh. Cô ta không phải là người có lòng tự trọng cao, mà chỉ đơn giản là không chịu nổi việc người khác sống tốt hơn mình, luôn hiểu sai sự tử tế của người khác thành khoe khoang."
"Vậy còn bố thì sao? Sao bố lại… Con luôn nghĩ rằng tình cảm của bố mẹ rất tốt mà."
Mẹ im lặng một lúc, rồi nói: "Sau khi ly hôn, mẹ cũng suy nghĩ rất nhiều. Mẹ và bố con từ đại học đến bây giờ, đã cùng nhau đi qua hơn mười mấy năm, luôn thuận buồm xuôi gió, mẹ cứ tưởng rằng chúng ta là những người hiểu nhau nhất. Nhưng có vài khía cạnh đúng là mẹ đã sơ suất rồi."
"Là gì ạ?" Tôi hỏi.
"Sự thay đổi tâm lý." Mẹ nói, "Trước đây, mẹ dựa dẫm vào bố con nhiều hơn, chuyện gì cũng phải hỏi qua bố con mới dám quyết định. Nhưng theo thời gian, sự nghiệp của mẹ bắt đầu khởi sắc, mẹ không còn cần sự giúp đỡ của ông ấy nữa, thậm chí đôi khi còn bận hơn ông ấy. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ đến giờ mẹ vẫn chưa nhận ra rằng, đã bao lâu rồi hai chúng ta không còn ngồi xuống trò chuyện với nhau nữa."
"Một người đàn ông trung niên, sự nghiệp đang chững lại không thể đột phá, quyền chủ động trong gia đình cũng dần dần mất đi, việc tâm lý mất cân bằng là điều khó tránh khỏi. Chỉ là, bố con luôn ủng hộ công việc của mẹ, nên mẹ không suy nghĩ sâu xa về điều đó… cho đến khi Lý Uyển xuất hiện."
"Cô ta xuất thân từ một gia đình không thể nương tựa vào, mà lúc đó ba con lại đang nắm trong tay tài nguyên giáo dục mà cô ta cần nhất. Sau nhiều lần tiếp xúc, hừm, có lẽ cô ta thấy rằng đây là một chỗ dựa tốt về mọi mặt."
"Có thể sự xuất hiện của cô ta đã lấp đầy khoảng trống nào đó trong lòng bố con, khiến ông ấy cảm thấy một lần nữa được công nhận, được cần đến, một cảm giác mà ông ấy đã không còn tìm thấy ở mẹ từ lâu rồi. Đúng là trong mắt những người tỉnh táo, sự yếu đuối này có vẻ rất giả tạo, nhưng đối với bố con vào thời điểm đó, có lẽ lại là một cám dỗ khó cưỡng."
Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chẳng lẽ hôn nhân là như vậy sao? Cần phải kiểm tra rồi điều chỉnh liên tục mới có thể duy trì?"
Mẹ cười: "Mẹ khó mà trả lời cho con hôn nhân là gì, vì mỗi người đều có đáp án riêng của mình. Nhưng Lễ Lễ à, có một điều mẹ hy vọng con có thể hiểu, mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã theo đuổi sự nghiệp mà bỏ lỡ hôn nhân."
"Dù sau này con gặp phải người như thế nào, hãy nhớ rằng, trên đời này người mà con thực sự có thể dựa vào chỉ có chính mình. Đừng vì muốn làm hài lòng người khác mà đánh mất bản thân. Những người như Lý Uyển, có thể sẽ tạm thời đạt được thứ họ muốn, nhưng tin mẹ đi, cô ta vĩnh viễn không thể sống thoải mái như mẹ đâu."
Lời cảnh báo của Giang Kiều Kiều nhanh chóng ứng nghiệm.
Giờ nghỉ giữa buổi tự học buổi tối, sau khi đi vệ sinh xong trở về lớp, tôi thấy một nữ sinh lạ mặt rời khỏi lớp.
Tôi không để ý lắm, nhưng vừa bước một chân vào lớp thì bị người ta kéo mạnh từ phía sau.
"Sở Ngôn? Cậu kéo tớ làm gì?" Tôi khó hiểu hỏi.
Sở Ngôn không trả lời, chỉ trực tiếp với lấy cốc nước tôi để trên bàn, rồi gọi nữ sinh vừa rời đi kia lại.
"Ào…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-chep-ven-bien/chuong-19.html.]
Nước trong cốc bị hắt thẳng xuống đất gần chân cô gái kia, khiến cô ta hoảng hốt nhảy lùi lại mấy bước.
Sở Ngôn đóng nắp cốc nước lại, dùng giọng điệu hung dữ mà tôi chưa từng nghe thấy cảnh cáo: "Đừng để tôi phát hiện chuyện này lần thứ hai. Không thì coi chừng đó."
Mọi người trong hành lang nín thở, cô gái kia cũng không nói gì, lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Chuyện… chuyện gì vậy?" Tôi cũng bị dọa sợ, nhưng trong lòng mơ hồ đã đoán ra.
"Cô ta bỏ phấn bảng vào nước của cậu. Trò cũ rồi." Sở Ngôn đưa cốc nước lại cho tôi, "Đi rửa đi, tan học đừng về một mình, cứ ở lại lớp chờ tôi."
Tôi ngây người cầm lấy cốc nước, đi đến nhà vệ sinh rửa đi rửa lại, trên đường quay về, tôi cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình có chút khác thường.
Trở lại chỗ ngồi, tôi lấy bài tập ra, mở ra rồi lại lập tức gấp lại.
Giang Kiều Kiều từ ngoài lớp quay lại, đi ngang qua tôi rồi đột nhiên quay đầu lại.
"Ngây người gì thế?" Cậu ấy giơ tay vẫy trước mặt tôi, "Cậu sao thế?"
Tôi mở bài tập ra trước mặt cô ấy.
"Ai làm chuyện này!" Giang Kiều Kiều lập tức nổi giận, gầm lên với cả lớp, "Là đứa khốn nạn nào làm!"
Cả lớp người thì ngơ ngác, người thì lộ vẻ khó xử.
Tôi kéo tay cô ấy: "Đừng hỏi nữa, tớ biết ai làm rồi."
"Làm sao đây, đi báo cho cô Từ đi, cô Từ chắc chắn trị được bọn họ!" Cậu ấy nghiến răng.
Tôi lắc đầu: "Bây giờ tình thế của cô Từ rất khó xử, đừng cho bọn họ cơ hội lấy cớ làm lớn chuyện."
Cậu ấy nghĩ một lúc, rồi đồng ý: "Tớ đi văn phòng lấy cho cậu một bộ đề khác."
Những bài thi bị bôi vẽ trên bàn tôi, mỗi trang, mỗi mặt, đều bị ai đó dùng bút đánh dấu một dấu chéo đỏ thật to.
Thủ đoạn thấp kém, nhưng đối với tôi mà nói, đủ gây chấn động.
Tôi nhét tất cả những bài thi bị phá vào sâu trong ngăn bàn, rồi cố gắng giữ bình tĩnh, siết chặt bàn tay đang run rẩy.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn ở trong vòng bạn bè quen thuộc, một môi trường an toàn do những người thân thiết xây dựng nên. Mọi tổn thương đều bị chặn lại bên ngoài, ngay cả những người như Tần Hàn khi mới đến cũng không dám tùy tiện làm gì.
Đây là lần đầu tiên tôi phải đối diện với sự ác ý không hề che giấu từ một nhóm người. Trong số đó, có lẽ đa số còn chưa từng nói chuyện với tôi, nhưng giờ đây họ lại xem tôi như một mục tiêu có thể bị bắt nạt, chỉ vì tôi đã bảo vệ một người mà họ ghét.
Lời của Tần Hàn vẫn còn văng vẳng bên tai.
"…Lễ Lễ, sau này cậu phải cẩn thận đấy…"