Cá Chạch Ước Nguyện - 2
Cập nhật lúc: 2025-02-02 03:22:13
Lượt xem: 733
Bối Khê ôm cái bể cá không ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt đầy tuyệt vọng: "Tôi nuôi Bối Ni là để ước với nó, mong tìm lại được người thân. Thế mà giờ nó lại biến mất tiêu rồi..."
Chu Lạc Thanh vỗ vai Bối Khê, an ủi: "Hay là cậu chạy ra chợ mua một con khác về nuôi?"
"Nhưng nó đâu thể thay thế được Bối Ni. Nếu như nó tự bỏ đi thì còn đỡ, nhỡ đâu..."
"Nhỡ đâu cái gì?" Tôi tò mò hỏi lại.
Tôi chưa từng nghe ai nói đến chuyện ước nguyện với cá chạch bao giờ, mà việc cá chạch lột xác cũng là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến.
Đang lúc chúng tôi trò chuyện thì Hà Oanh bước vào. cô ấy xách theo một hộp nhựa đựng thức ăn đặt lên bàn, rồi tươi cười mời chúng tôi ăn cùng.
"Mau lại đây ăn này, món này là bạn trai tớ cất công nấu cho đó, mọi người ăn thử xem sao."
Nắp hộp vừa được mở ra, một thứ nước dùng màu trắng sữa sánh mịn tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, quyến rũ đến mức như muốn thôi miên người ta.
"Đây là món gì?" Bối Khê trợn tròn mắt, không thể tin được vào những gì mình đang thấy. cô ấy run rẩy cúi người ghé lại gần ngửi ngửi, rồi lắp bắp: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ mày đã hầm Bối Ni rồi?"
Hà Oanh thấy mình đã bị vạch trần thì cũng chẳng hề hoang mang. cô ấy nhếch mép cười khẩy: "Đều là cá chạch cả thôi, ai biết con này có phải là con cá của mày đâu. Là bạn trai tao bảo canh cá chạch cô ấyc dụng dưỡng nhan, với cả tao thấy con cá chạch nhà mày trông cũng già quá rồi, tao ăn chắc không tiêu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-chach-uoc-nguyen/2.html.]
Bối Khê nghe xong thì tái mét mặt mày. cô ấy run rẩy làm rơi chiếc bể cá xuống sàn nhà, khiến cho những mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.
"Hà Oanh, nếu mày không muốn c.h.ế.t thì mau lập mộ giả cho Bối Ni ngay đi!"
Hà Oanh nghe vậy thì ngớ người ra, sau đó ôm bụng cười ha hả: "Bối Khê, mày bị điên à? Mày bảo tao lập mộ giả cho một con cá chạch á? Tao chỉ ghét cái kiểu mày suốt ngày lẩm bẩm nói chuyện với một con cá chạch xấu xí như thể nó là thần thánh phương nào ấy! Mày chả khác gì người tâm thần cả! Mày tâm thần! Cá chạch nhà mày cũng tâm thần nốt! Nó còn hay lén lút nhìn tao vào ban đêm nữa chứ, nhưng mày có bao giờ tin đâu! Tao đã nói với mày từ lâu rồi, nếu mày không xử lý nó thì tao sẽ ăn thịt nó!"
Tôi và Chu Lạc Thanh chỉ biết đứng trơ mắt nhìn nhau. Bối Khê thì tức giận đến nỗi hai tay run lẩy bẩy.
"Cá chạch lột xác đủ sáu lần thì có thể thành thần, đằng này nó mới lột có năm lần thì đã tèo, rõ ràng là yêu quái."
cô ấy cười quái dị: "Hà Nguyên, cô xong đời rồi."
Tôi bị nụ cười rùng rợn này dọa cho nổi da gà từng lớp.
Hà Nguyên như thể bị khiêu khích, ôm hộp cơm giữ nhiệt đổ hết vào bồn cầu, theo tiếng nước "ào ào", phần canh đặc sệt cùng với những mảnh vụn xác cá chạch bị cuốn trôi đi.
Mâu thuẫn của hai người hoàn toàn bùng nổ. Khi tôi còn tưởng Bối Khê sẽ phản công thì cả người cô ấy lại thả lỏng, hướng về phía Hà Nguyên cười lạnh một tiếng rồi bỏ ra ngoài.
Trong phòng ký túc xá chỉ còn lại tôi, Chu Lạc Thanh và Hà Nguyên. Tôi chuẩn bị dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh trên sàn để tránh bị đ.â.m vào chân. Hà Nguyên giật lấy chổi và im lặng quét dọn.