Cá Chạch Ước Nguyện - 10

Cập nhật lúc: 2025-02-02 03:25:10
Lượt xem: 499

Mâu Nghiêm phản bác rằng cô ấy nói dối, nhưng đoạn ghi âm rõ ràng là giọng của Hà Nguyên. Cuối cùng, cảnh sát mắng Mâu Nghiêm vài câu vì tội đùa giỡn với lực lượng cảnh sát, rồi bỏ đi giải quyết vụ của Hứa Niệm.

 

Ra khỏi văn phòng, Chu Lạc Thanh khẽ kéo tay áo tôi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn Hà Nguyên..."

 

Từ phía sau cổ áo của Bối Khê đang đi phía trước, thò ra nửa cái đầu cá chạch. Màu sắc của nó càng lúc càng vàng hơn, đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm vào chúng tôi như khiêu khích.

 

Tôi và Chu Lạc Thanh sợ hãi đứng đơ người tại chỗ.

 

Quả nhiên là con cá chạch kia làm!

 

Ghi âm của Hứa Niệm, ghi âm của Hà Nguyên, tất cả đều là do nó! Hơn nữa, Bối Khê vừa nãy đã lấy tóc của Hứa Niệm trước mặt mọi người.

 

Tiếp theo sẽ là ai?

 

Là tôi hay là Chu Lạc Thanh?

 

Chúng tôi chỉ là khác nhau về thứ tự trước sau mà thôi, thật ra thì, không ai có thể thoát khỏi nó.

 

Mâu Nghiêm cho rằng chính anh đã ép Hà Nguyên rời đi nên vô cùng chán nản. Tôi và Chu Lạc Thanh nhìn nhau, quyết định nói cho anh ấy biết sự thật.

 

"Ý cậu là, Bối Khê có một con cá chạch biết nói tiếng người?" Anh ấy há hốc mồm, rõ ràng là bị sốc: "Nhưng... chắc chắn là cá chạch, không phải vẹt sao? Vậy là Hà Nguyên đã bị cô ấy giấu đi rồi? Nếu Bối Khê đã lấy được tóc người chết, vậy khi nào thì cô ấy sẽ làm lễ tế?" Mâu Nghiêm ngay lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt.

 

"Ngày rằm tháng này." Tức là Tết Trung Nguyên, cũng là ngày kia.

 

Là Uế Thổ Chuyển Sinh đã cho tôi biết điều này. Đến lúc đó quỷ môn quan sẽ mở toang, âm khí dày đặc, là thời điểm thích hợp nhất cho yêu ma quỷ quái hoành hành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-chach-uoc-nguyen/10.html.]

Bát và kim tôi mua cũng đã tới, vấn đề là làm sao để bắt được con cá chạch kia?

 

Nó dường như đã có nhân tính, vừa gian xảo vừa độc ác.

 

Ba chúng tôi suy nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng quyết định dùng kế "dụ rắn ra khỏi hang".

 

Tôi và Chu Lạc Thanh chuyển về ký túc xá, Mâu Nghiêm mua cho chúng tôi rất nhiều bùa giấy. Anh ấy hận không thể chuyển vào ở cùng để giúp chúng tôi bắt con cá chạch kia.

 

Buổi tối, Bối Khê thấy chúng tôi quay lại thì tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Tôi căng thẳng hắng giọng, giả vờ hỏi Bối Khê: "Bối Khê này, lâu lắm rồi không thấy Bối Ni đâu, nó đi đâu rồi?"

 

"Bối Ni không thích ở trong bể kính đâu, nó bảo nó thích những chỗ ấm áp, nên giờ nó ở chỗ này."

 

Bối Khê vừa nói vừa giơ tay lên, một con cá chạch vàng từ tay áo cô ấy trườn ra.

 

Chẳng phải cá chạch là loài m.á.u lạnh sao?

 

Ban ngày tôi chỉ nhìn thấy nửa cái đầu của nó, giờ nhìn kỹ lại thì thấy toàn thân nó những hoa văn chằng chịt như mặt nạ tuồng, trông vừa rùng rợn vừa âm u.

 

Một trong số chúng, trông hơi giống Hứa Niệm. Tôi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không, không phải là giống, mà là giống y hệt. Lúc Hứa Niệm chết, trán cô ấy đập xuống nền xi măng, tạo thành một lỗ thủng.

 

Trên mặt nạ kia, cũng có một hình hoa văn giống như lỗ thủng.

 

Bối Ni đã ăn tóc của người chết! Nó đã nuốt chửng linh hồn của Hứa Niệm! Vậy còn những hoa văn khác thì sao?

 

Tôi không dám nghĩ sâu hơn nữa.

 

 "Hình như nó biến đổi rồi," tôi cứng đờ mặt mày, liếc nhìn Chu Lạc Thanh đang nắm chặt lá bùa, hai chân run lẩy bẩy.

Loading...