CA CA CỦA TA LÀ KẺ Ở RỂ - 8
Cập nhật lúc: 2025-03-10 04:08:34
Lượt xem: 4,298
10
Ta cứ nghĩ rằng điều tẩu tẩu nói là "như ý nguyện" có nghĩa là sẽ sinh thêm một đứa con.
Nhưng đến khi cha dưỡng thương xong, thứ mà tẩu tẩu đưa tới, lại là một lá thư hòa ly.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nàng thản nhiên nói:
"Con hiểu sự kiên trì của người, nhưng con cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Ba năm qua, con đã sống rất tốt, cảm ơn mọi người.
Từ nay Điền Thịnh rời khỏi nhà con, con sẽ không thiếu bất cứ khoản bồi thường nào.
Người cứ yên tâm tìm thê tử mới cho chàng ấy, tiếp tục hương hỏa nhà họ Điền đi."
Cha sững sờ, cả nhà ta đều sững sờ.
Ca ca nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cứng rắn kéo nàng ra ngoài.
Nương đang lo cho cha, chỉ liếc mắt ra hiệu bảo ta đi theo.
Ta lặng lẽ bám theo phía sau, nghĩ bụng nếu hai người cãi nhau thì sẽ lên tiếng khuyên giải.
Nhưng ngay câu đầu tiên ca ca nói đã khiến ta rúng động.
Huynh ấy giận dữ hỏi:
"Phùng Ngọc Nhu, ta không tin nàng không nhìn ra!
Cha ta muốn chếc… căn bản chỉ là một màn kịch!
Nương ta còn sống, ta lại sắp làm quan, ông ấy không nỡ để ta bị mang danh bất hiếu, càng không thể nhẫn tâm để lại một mình nương ta.
Chỉ cần chúng ta cứ nhẫn nhịn, thời gian trôi qua, ông ấy sẽ dần hiểu được lòng tốt của nàng.
Tại sao?
Tại sao nàng lại dễ dàng buông tay ta như vậy?"
Tẩu tẩu cũng chất vấn lại:
"Thế còn chàng?
Chàng dám nói cho cha mẹ biết sự thật không?
Đừng nói là ta đã sớm quyết định chỉ sinh một mình Bình An.
Giả sử ta mềm lòng, bằng lòng sinh thêm một đứa nữa cho nhà họ Điền, vậy chàng có dám nói với cha chàng rằng ta sẽ không bao giờ có thể sinh con nữa không?"
Ca ca hoảng loạn:
"Nàng… nàng làm sao biết được?
Rõ ràng Triệu đại phu đã hứa với ta, sẽ không nói với bất kỳ ai!"
Sắc mặt tẩu tẩu thoáng động, nhưng rồi nàng nhẹ giọng đáp:
"Đó là đại phu mà ta vẫn thường tìm đến.
Ông ấy đột nhiên dặn ta phải đối xử tốt với chàng, chẳng lẽ ta lại không nhận ra điều bất thường sao?
Điền Thịnh, chàng thật tốt.
Nhưng cũng chính vì chàng quá tốt, ta mới không muốn để chàng phải chọn giữa ta và cha mẹ chàng.
Chàng có phúc khí, vì cha mẹ đều ở bên chàng.
Nên chàng dám đánh cược, rằng chỉ cần chờ thêm một thời gian, cha chàng sẽ nghĩ thông suốt.
Nhưng ta không dám!
Lỡ như lần sau, cha chàng không phải đang diễn kịch thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-ca-cua-ta-la-ke-o-re/8.html.]
Về đi, đừng làm chuyện mà sau này sẽ hối hận.
Nếu đổi lại là ta, chỉ cần cha mẹ còn sống, ta vĩnh viễn sẽ không chọn chàng."
Ta vừa giận ca ca, lại vừa đau lòng cho tẩu tẩu.
Huynh ấy vậy mà lại hoài nghi cha chỉ giả vờ tìm chếc.
Nhưng đau lòng hơn, là tẩu tẩu đã bị thương nặng đến mức vĩnh viễn không thể sinh con nữa.
Ta do dự quay về tiểu viện, không biết có nên nói với cha mẹ hay không.
Còn đang lưỡng lự trước cửa, ta đã thấy nương lấy ra đoạn dây mà cha dùng để tự tử đêm đó.
Bà đưa một đầu dây về phía cha, chậm rãi nói:
"Đêm ấy, ông thực sự dọa ta sợ chếc khiếp.
Nhưng đến sáng hôm sau, ta chợt nghĩ lại...
Ta vẫn còn đây, ông làm sao dám chếc?
Ta cứ cầm đoạn dây này nhìn tới nhìn lui, rồi phát hiện một vết cắt bằng kéo.
Rồi ta lại nhớ ra, đêm đó ta tỉnh dậy... rõ ràng là có người đã đẩy ta một cái.
Ông là người đã sống cùng ta cả đời này.
Bây giờ ông lại dùng đến mánh khóe khóc lóc, náo loạn, tự tử của nữ nhân để ép ta nhượng bộ, vậy ta cũng chỉ có thể đứng về phía ông thôi.
Nhưng đây là lần cuối cùng ta hỏi ông:
Cho dù con dâu có hòa ly, cho dù cả nhà chúng ta sẽ trở thành đám bội bạc vong ân, ông vẫn muốn làm vậy sao?"
11
Cha không trả lời.
Khuôn mặt ông nhăn nhó hơn cả vỏ cây già.
Nhưng ca ca đã đưa ra lựa chọn trước.
Huynh ấy ký vào lá thư hòa ly, sau đó lập tức đưa cả nhà dọn đi, thuê một căn nhà ngay sát bên tẩu tẩu.
Huynh ấy nói với cha:
"Trước đây là con bất hiếu.
Nhưng dù Bình An không mang họ Điền, nó vẫn là con gái của con.
Con thuê nhà ở đây, vừa không còn là người nhà họ Phùng, vừa có thể tiện chăm sóc cho con bé.
Còn lại, cha mẹ muốn thế nào, cứ tùy ý.
Cứ tìm một người cha mẹ ưng ý rồi cưới về đi."
Cha thẫn thờ lẩm bẩm:
"Ta chỉ muốn nó sinh thêm một đứa con... Sao lại thành ra thế này?"
Ca ca cười khổ:
"Nếu con không đỗ cử nhân, liệu cha có đưa ra yêu cầu này không?
Chúng ta đã nợ người ta, thì phải biết nhận lỗi."
Ca ca đã chấp nhận số phận, nhưng cha lại vẫn cố chấp không chịu hành động.
Ông lập một bàn thờ tổ tiên trong nhà mới, lúc thì quỳ trước bài vị, lẩm bẩm:
"Cha, tổ phụ, con không thể có lỗi với hai người... Con sẽ cứng rắn."