Cả Anh Và Con, Tôi Đều Chẳng Cần - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-03-03 10:54:24
Lượt xem: 7,536

Chương 23

 

Tôi và Giang Kỳ kết hôn, tuy đã nói chuyện với gia đình anh qua điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên tôi và người nhà anh gặp mặt.  

 

Vậy nên, từ lúc xuống tàu hỏa đến khi lên xe, tôi vẫn luôn căng thẳng, hai tay không ngừng xoắn chặt vào nhau.  

 

Giang Kỳ cũng nhẹ giọng an ủi tôi:  

 

"Em yên tâm, người nhà anh đều rất tốt, hơn nữa có anh ở đây, sẽ không ai bắt nạt em đâu."  

 

Sự thật chứng minh, gia đình Giang Kỳ quả thực đối xử với tôi rất tốt.  

 

Món ăn họ nấu rất hợp với khẩu vị của tôi, quà tặng cũng hợp ý tôi.  

 

Hơn nữa, để không làm phiền cuộc sống của vợ chồng son, nhà họ Giang còn chuẩn bị sẵn cho hai chúng tôi một căn biệt thự nhỏ.  

 

Trong một tuần tiếp theo, Giang Kỳ đưa tôi đi tham quan khắp nửa Hải Thành.  

 

Hôm đó, khi tôi bước ra khỏi thư viện, đã trông thấy một cô gái mặc váy trắng chặn trước mặt Giang Kỳ.  

 

Không biết cô ta đã nói gì, nhưng sắc mặt Giang Kỳ lập tức trầm xuống.  

 

Tôi thấy vậy thì vội vàng bước tới, kéo nhẹ tay áo anh.  

 

"Sao vậy anh?"  

 

Giang Kỳ thấy tôi đến, lúc này nét mặt mới dịu lại, rồi lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt:  

 

"Tống Nhiên, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không thích cô. Bây giờ tôi đã kết hôn, Lâm Tinh Lan chính là vợ tôi." 

 

Chỉ vài câu ngắn gọn đã giúp tôi hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người.  

 

Tôi nhìn Tống Nhiên, vừa định nói gì đó thì Giang Kỳ đã kéo tôi lên xe.  

 

Trên đường về nhà, Giang Kỳ mới kìm nén sự lạnh lùng và giải thích với tôi:  

 

"Tống Nhiên là con gái của chiến hữu cậu anh, mồ côi từ nhỏ nên được cậu của anh nhận nuôi. Mẹ anh cũng thấy cô ta đáng thương nên nhờ anh quan tâm cô ta nhiều hơn, nhưng cô ta lại hiểu lầm sự quan tâm này thành tình cảm, rồi đột nhiên tỏ tình với anh ngay trước mặt cả nhà."  

 

Lần tỏ tình đó đã khiến bầu không khí gia đình trở nên cực kỳ khó xử, ngay cả mẹ Giang luôn dịu dàng, mặt mày lúc đó cũng sa sầm.  

 

Ban đầu, mọi người đều nghĩ là do Giang Kỳ có hành động gì đó khiến Tống Nhiên hiểu lầm, nhưng sau khi tìm hiểu kỹ, họ mới phát hiện tất cả chỉ là do cô ta tự suy diễn.  

 

Để dập tắt hoàn toàn suy nghĩ của cô ta, Giang Kỳ đã khuyên nhủ, thậm chí trách mắng… thế nhưng cô ta vẫn cố chấp thích anh. Cuối cùng, Giang Kỳ bất đắc dĩ phải nộp đơn xin điều chuyển ra Tây Bắc, lúc này Tống Nhiên mới tạm thời từ bỏ.  

 

Không ngờ lần này anh vừa về thăm nhà, cô ta lại không biết từ đâu xuất hiện, chặn đường anh để tỏ tình thêm lần nữa.  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nói đến đây, trong giọng anh tràn đầy bất đắc dĩ.  

 

Tôi vỗ nhẹ lên tay anh để an ủi, nhưng tôi cũng không để tâm đến Tống Nhiên lắm.  

 

Bởi vì tôi tin rằng Giang Kỳ sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.  

 

Nhưng hai chúng tôi lại không ngờ rằng, ngay khi vừa bước vào biệt thự nhà họ Giang, một giọng nói giận dữ đã vang lên từ bên trong. 

 

“Cậu Tống, chị biết cậu thương xót đứa trẻ mồ côi của chiến hữu mình, nhưng dù có thương thế nào cũng không thể lấy hạnh phúc của con trai chị ra đánh đổi được!”  

 

Tôi và anh nhìn nhau rồi vội vàng bước vào biệt thự.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-anh-va-con-toi-deu-chang-can/chuong-16.html.]

Bên trong hỗn loạn kinh khủng.  

 

Mặt mày cậu Tống đỏ bừng đứng một bên, còn Tống Nhiên thì chẳng còn chút kiêu ngạo nào như khi gặp hai người bọn tôi lúc trưa.  

 

Đối diện với họ, mẹ Giang hất đổ hết đồ đạc trên bàn xuống đất, cha Giang cũng lạnh lùng nhìn cậu Tống chằm chằm.  

 

Quản gia nhanh chóng đi đến đón hai chúng tôi, vừa nghênh đón vừa thuật lại mọi chuyện.  

 

Những năm Giang Kỳ đi xa, tình cảm của Tống Nhiên dành cho anh không những không vơi bớt mà còn ngày càng mãnh liệt hơn, đến mức cuối cùng mắc chứng trầm cảm, thỉnh thoảng lại làm loạn lên.  

 

Cậu Tống xót xa vô cùng, nên ngay khi Giang Kỳ và tôi vừa về, ông ta đã lập tức đến tìm mẹ Giang, nói bóng gió rằng bà nên khuyên Giang Kỳ ly hôn với tôi để tái hôn với Tống Nhiên.  

 

Nghe đến đây, sắc mặt Giang Kỳ cũng sa sầm, anh nhìn thẳng vào cậu Tống và Tống Nhiên đứng bên cạnh.  

 

“Cậu, đây là lần cuối cùng con gọi cậu một tiếng “cậu”. Hôn nhân giữa con và Tinh Lan là quân hôn, được pháp luật bảo vệ. Những gì cậu đang làm chẳng khác nào cố tình phá hoại quân hôn cả, nếu cậu muốn để Tống Nhiên ngồi tù thì cứ thử xem đi. Đương nhiên, nếu cậu định thế chỗ thì càng không thể nào.”

 

Chương 24

 

Nghe đến đây, sắc mặt cậu Tống tức khắc thay đổi, ông ta đã nuôi Tống Nhiên bao nhiêu năm nay, sao có thể nhẫn tâm để cô ta ngồi tù được? Trước khi đưa ra yêu cầu này, ông ta đã từng nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì để mình chịu thay là được.  

 

Nhưng lời nói của Giang Kỳ lại hoàn toàn dập tắt ảo tưởng của ông ta… Làm sao ông ta có thể để Tống Nhiên ngồi tù được?  

 

Tống Nhiên đứng cạnh cũng sầm mặt lại, nhìn người đàn ông mà mình đã yêu suốt hơn 10 năm, giờ đây trong lòng chỉ tràn đầy oán hận và không cam tâm.  

 

Cô ta tự hỏi tại sao anh có thể đối xử với mình như vậy?  

 

Rõ ràng cô ta yêu anh đến vậy, thế mà anh không những kết hôn với người khác, mà còn muốn đẩy cô ta vào tù!  

 

Tống Nhiên bỗng dưng bật dậy, nước mắt lưng tròng nhìn anh.  

 

“Giang Kỳ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã yêu anh rồi. Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ anh không thể cho em một cơ hội sao? Dù có làm vợ lẽ thì em cũng cam tâm tình nguyện!”  

 

“Chát!”  

 

Câu trả lời cho cô ta chính là một cái bạt tai thật mạnh từ tôi.  

 

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng.  

 

Tôi biết Tống Nhiên yêu Giang Kỳ, nhưng không ngờ cô ta lại yêu đến mức điên cuồng như vậy, thậm chí sẵn sàng chấp nhận để bản thân làm vợ lẽ?  

 

Đây không phải là tình yêu, mà là tự hạ thấp chính mình!  

 

“Tống Nhiên, cô có biết người phụ nữ trước cô từng làm điều này đã có kết cục gì không? Cô có biết những gã đàn ông trăng hoa có hậu quả ra sao không?”  

 

“Người phụ nữ đó bây giờ đang ngồi tù, không chỉ bị hành hạ trong đó, mà sau khi ra ngoài còn bị đưa đến trại lao động cải tạo ở một vùng quê. Còn gã đàn ông kia thì tan cửa nát nhà, thậm chí còn bị kỷ luật nghiêm trọng vì vấn đề đạo đức tác phong, kéo theo hàng loạt người khác bị liên lụy.”

 

“Con nhà danh giá, được giáo dục đàng hoàng, sao có thể có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy? Trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, cô có thể ra ngoài mà tìm.”  

 

“Nếu cô thực sự làm như vậy, đã bao giờ nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng mà Giang Kỳ sẽ phải chịu chưa? Đã nghĩ đến nhà họ Giang chưa? Đã nghĩ đến cha nuôi của cô chưa?”  

 

“Sự ích kỷ của cô sẽ làm hại bao nhiêu người, cô có biết không?”  

 

“Cô nghĩ tại sao Giang Kỳ lại phải đến Tây Bắc? Với học vấn và gia thế của mình thì anh ấy hoàn toàn có thể ở lại Bắc Bình, hoàn toàn có thể tạo dựng một sự nghiệp rực rỡ… Nhưng chính vì cô, vì cô nên anh ấy mới phải đến Tây Bắc.”  

 

“Cô được nuông chiều từ bé, liệu có chịu nổi khổ cực ở Tây Bắc không? Cô thực sự yêu anh ấy, hay chỉ đang hại anh ấy?!”  

 

Tôi càng nói càng giận, đến mức cả người run lên. Giang Kỳ vội vàng ôm tôi vào lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tống Nhiên.  

 

“Những gì cần nói tôi đã nói rõ từ rất lâu rồi. Tôi đối xử tốt với cô hoàn toàn là vì lời dặn dò của mẹ tôi thôi, và trong sự quan tâm ấy, tôi chưa từng làm điều gì khiến cô phải hiểu lầm cả. Những món quà tôi tặng cô, đám em họ và những cô bé khác cũng đều có… mà tất cả những món quà ấy chỉ đơn thuần là những thứ có ích cho việc học, ai cũng có thể nhận được hết!” 

Loading...