Búp bê - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-04 18:17:42
Lượt xem: 70
Mùa đông đến, tuyết rơi một màu trắng xoa, cả thế giới như phủ một màu trắng tinh khiết không chút vẩn đục. Tuyết đẹp quá nhưng tuyết cũng hạnh phúc quá. Vì ít ra tuyết còn có bạn, tuyết còn có đôi. Tôi đứng nhìn tuyết bay, cả hoa viên im lặng đến mức nghe được cả tiếng tuyết rơi, tiếng thở đều đều của cây cối trong cơn say ngủ .
Có tiếng tuyết lún xuống thật khẽ như người ta chạm vào những hạt cát mịn. Tôi giật mình quay lại. HÌnh như lại có người đến rồi . Chàng trai với gương mặt thanh thoát và dáng người dong dỏng cao đột ngột xuất hiện nơi hoa viên trắng xóa này
- Xin lỗi, tôi không biết là ở đây có người. Tôi sẽ đi ngay!
Không! Đừng đi! Thật sự lúc đó tôi đã muốn hét lên như vậy, nhưng không thể nói được nên đành nhìn theo bóng lưng chàng trai vội vã quay đi và mải mốt đuổi theo. Và…cạch. Tôi vấp phải một hòn đá vô duyên nào đó và ngã trên nền tuyết trắng .
Nghe thấy tiếng động, chàng trai lạ mặt bèn quay lại, và nhìn thấy cánh tay đã bị long ra, đang treo lủng lẳng :
- Không sao chứ? Ơ, đó là….
Không hoảng hốt như cô gái ôm búp bê nhỏ, cũng chẳng thô lỗ như chàng trai đã lấy áo khoác của tôi năm xưa, chàng từ tốn và hết sức dịu dàng lắp lại cánh tay cho tôi :
- Xong rồi, như vậy là có thể cử động lại như bình thường . Xem ra, tôi đã đến một nơi rất huyền bí. Xin lỗi đã làm phiền, hãy cẩn thận nhé!
Đã định toan đi, nhưng bất chợt bị cái níu tay của tôi giữ lại, chàng trai với gương mặt thanh thoát ấy có chút ngỡ ngàng :
- Búp bê muốn tôi ở lại đây sao?
Trong lời nói của chàng rõ ràng là có sự nghi ngờ, nhưng hoàn toàn không có ý xấu.
- Tại sao vậy?
Lại một câu hỏi nữa nhưng tôi chỉ có thể dùng ánh mắt để cầu xin.
- Thôi được – Chàng thở dài và mỉm cười – Vì tôi cũng không cần phải đi gấp. Hoa viên rộng thế này, chỉ một người đúng là rất cô đơn…
.
.
Tôi dẫn chàng trai đến ngôi đình mình thích, hai người ngồi dựa vào nhau. Chàng trai kể cho tôi nghe những khúc hát về mặt trời trong những ngày nắng hạ nơi chàng đã từng sinh sống, những câu chuyện của những con chim thiên di những ngày thu lạnh líu ríu về làm tổ bên hiên nhà. Đó hình như là những chuỗi ngày rất bình yên, cái bình yên khác hoàn toàn với bình yên vốn có nơi hoa viên xinh đẹp này . :
- Búp bê biết không, hồi trước tôi sống ở trong một ngôi nhà có mái màu đỏ, xung quanh toàn lá cây màu xanh và ánh nắng mặt trời. Chị tôi là một thầy bói, chị nói với tôi “ em phải rời khỏi nơi này thôi, Kaito, ở đây không có thứ mà em muốn đâu. ĐỢi một ngày nào đó, khi em tìm được thứ mà em thích nhất, nhớ quay về tạm biệt chị nhé ! “ . Sau đó , tôi bắt đầu cuộc hành trình, tôi đã đến rất nhiều nơi và gặp rất nhiều người. Nhưng chưa có nơi nào có thể giữ chân tôi lại!
Chàng trai ngồi ngắm bầu trời . Thế giới của anh, không có tôi trong đó! Tôi vội vã ôm chầm lấy anh. Anh lại mỉm cười và vỗ về tôi :
- Tạm thời tôi sẽ không đi đâu!
Bàn tay của chàng thật sự rất ấm áp. Trên người chàng trai mang hương thơm hoa cỏ. Giọng nói rất thanh thoát, nghe rất thoải mái. Thật sự tôi mong chàng sẽ ở đây, không bao giờ đi đâu nữa.
Chàng trai là một họa sĩ và đã sống nhiều năm bằng nghề này. Khi chàng phiêu bạt ở những nơi khác nhau , cũng đã vẽ cho biết bao nhiêu người, từ thiếu nữ xinh đẹp, cậu bé bướng bỉnh, thiếu nữ dịu dàng đến ông già vui vẻ. Nhưng dù vẽ bất cứ ai, chàng cũng chỉ vẽ nửa bộ mặt mà thôi, dù tôi cũng đã có đôi lần hỏi nguyên nhân nhưng chàng chỉ nói :” tôi không nói được đâu”. Tôi cũng thôi, không hỏi nữa, bởi dù sao tôi cũng không phải người quá tò mò, chỉ cần chàng ở đây là được rồi!
Những buổi sáng tinh mơ, chàng trai dậy sớm và bắt đầu vẽ. Vì đã quen một mình nên chàng luôn tự đến hoa viên. Sau đó tôi vội đi tìm chàng trai. Lâu rồi thành quen, đi đâu chàng cũng mang tôi đi cùng để tôi không phải đi tìm.
Lúc đầu chàng chỉ vẽ hoa viên, con suối nhỏ, ngôi đình tôi thích , chiếc lá non mới nhú, bầu trời thật trong xanh… Mà…tôi cũng không hiểu vì sao chàng trai chịu ở lại. Có lẽ vì phong cảnh của hoa viên quá đẹp, quá thu hút đối với một họa sĩ như chàng . Hoa viên tốt bụng như hiểu được lòng tôi, phong cảnh thay đổi không ngừng níu chân chàng trai ở lại, để chàng trai không ra đi.
Nhưng một hôm tôi chợt phát hiện ra, trong ngôi đình có một hình ảnh nhỏ. Chàng nói với tôi bằng giọng lúng túng :
- Xin lỗi , tôi chưa hỏi ý kiến mà đã vẽ búp bê rồi. Nhưng tôi cảm thấy là phải có búp bê thì bức tranh mới có thể sinh động được.
Đêm đó, tôi đã ôm bức tranh chìm vào giấc ngủ…
Ngày qua ngày, những nét vẽ trên gương mặt tôi càng thanh thoát
- Tôi có thể vẽ búp bê không?
Tôi tròn xoe đôi mắt nhìn chàng trai. Chàng trai không phải vẫn vẽ tôi đó sao? Tôi cũng đâu có từ chối?
- Ý tôi là.. chỉ một mình búp bê thôi
Chàng trai mỉm cười, rồi lại chăm chú vẽ. Tuy nhiên, khi bức tranh vẽ xong, chàng lại bọc bức tranh lại bằng một tấm khăn đỏ và nói với tôi:
- Tôi sẽ đi dạo một lát nhé . Tôi sẽ về sớm thôi.
Toàn thân tôi cứng đờ, tôi muốn níu kéo chàng trai lại. Có phải chàng cũng như cô gái với đôi mắt lục bảo năm xưa, sẽ bỏ tôi mà đi mãi mãi không? Tôi không muốn đâu, thật sự là không muốn cô đơn nữa! Tôi phải làm gì đây?
Một cơn gió thổi qua bức tranh và chiếc khăn đỏ rơi xuống. Tôi lặng người nhìn cả gương mặt mình chứ không phải là nửa gương mặt như trước đây, đang xấu hổ nhìn tôi và cười hạnh phúc
.
.
.
Lúc tôi hoàn hồn lại, tôi đã ở trên con đường đông đúc và sầm uất. Lần đầu tiên rời khỏi hoa viên xinh đẹp và cô đơn ấy, trong lòng dĩ nhiên là có rất nhiều nỗi băn khoăn, nhưng tôi có mục tiêu rất rõ ràng. Tôi hỏi mọi người về căn nhà lợp mái đỏ, được bao phủ bởi cây xanh và ánh sáng mặt trời. Tôi cũng gặp rất nhiều người. Có chàng trai luôn nói khoác rằng mình từng đến thiên đường, còn được cho một cái áo rất đẹp. Nhưng tôi nhớ có gặp một sư phụ làm búp bê bị mất trí nhớ. Ông ấy có một khả năng kiếm đạo siêu đẳng và làn da ngăm khỏe mạnh, không biết mình từ đâu đến, cũng không biết đi về đâu. Điều duy nhất còn nhớ được là gương mặt một cô gái với mái tóc cột cao mềm mại và đôi mắt màu lục bảo tuyệt đẹp. Bởi vậy , đã làm rất nhiều búp bê giống cô gái ấy, hy vọng có thể khơi gợi chút gì.
Mất ba ngày, phải vất vả lắm tôi mới thấy căn nhà mái đỏ ấy. Tôi cũng không biết định nói gì với chàng trai, chỉ là rất muốn gặp chàng.Nhưng đúng lúc tôi định gõ cửa thì …
- Em quyết định rồi ư?
Là một giọng nữ với âm điệu du dương như tiếng đàn hạc
- Đúng, nên em đã quyết định về đây. Lần này, em sẽ ở lại đây, mãi mãi….
Tôi cũng chẳng biết lúc ấy cảm xúc của mình là gì nữa, chỉ nghe tiếng Thần nói bên tai :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bup-be/chuong-2.html.]
- ở đây không khí không tốt, chúng ta về thôi!
Thế là tôi ngoan ngoãn theo Thần về lại hoa viên. Tuy chỉ là rời hoa viên mấy ngày, nhưng cảm giác như mấy năm trôi qua vậy. Tuy Thần an ủi tôi rất nhiều, nhưng tôi không muốn gặp ai nữa. Thần buồn bã ôm tôi rồi bỏ đi, cũng không nói lời nào. Tôi ngồi chỗ chàng trai từng ngồi, ngắm bầu trời chàng trai từng ngắm và thở bầu không khí chàng từng thở .. trong sự cô đơn. Tôi nhớ chàng trai, nhớ mùi thơm hoa cỏ cùng giọng nói thanh thoát của chàng. Hình như hàng mấy ngàn năm nay, tôi luôn mơ hồ nhớ ai, đợi chờ ai và gọi tên ai đó, cảm giác này, thật sự rất quen thuộc…
- Búp bê làm gì đó? Sao không ở trong đình đợi tôi? Tôi về tạm biệt chị gái tôi và trở về với búp bê đây
Tôi sững sờ quay lại nhìn nụ cười nhẹ nhàng như ánh nắng của chàng, chỉ biết trong phút chốc ôm chàng và nói khẩn thiết :
- Tôi tưởng anh cũng như những người khác, bỏ rơi tôi. Đừng bỏ tôi ở lại!
- Ơ, em nói chuyện được à? Có anh ở đây rồi!
Vậy là chàng trai đã quyết định ở lại bên tôi. Nhưng niềm vui đó chẳng được bao lâu khi đêm hôm đó, Thần xuất hiện và nói :
- Ta phải nhắc nhở búp bê một chuyện này. Tuy trong hoa viên không có già nua, ốm yếu và bệnh tật, nhưng chàng trai đó lại là con người, tuổi thọ có hạn, một ngày nào đó sẽ rời xa búp bê. Búp bê phải chuẩn bị tâm lý…
Tôi biết chứ, hoa cỏ bốn mùa nở rộ, rồi khô héo rồi lại nở hoa. Vạn vật đều có sinh có diệt, chỉ có tôi là búp bê, không già, cũng không c.h.ế.t . Cho dù như vậy, tôi vẫn muốn ở bên chàng trai vì chàng trai đã chấp nhận tôi, tôi muốn trân trọng những tháng ngày còn lại.
Thấy tôi cúi đầu im lặng, nhưng cũng đoán được ý tôi, Thần lặng lẽ nói :
- Vậy đợi ngày đó đến, tôi sẽ tìm gặp búp bê…..
.
.
.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bắt đầu từ hôm đó, tôi và chàng trai cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc, mỗi sáng thức dậy tôi biết bản thân không chỉ có một mình. Tôi sẽ nhớ giờ phút này mãi mãi, cho dù ngàn năm, vạn năm, vạn kiếp sau..
Mấy chục năm sau …
Chàng trai trở nên rất yếu. Chàng khó nhọc nói :
- Dạo này tôi cảm thấy rất yếu, hình như cơ thể muốn nghỉ ngơi…
Giờ phút nghiệt ngã ấy đã đến rồi…
Lúc đó sắp vào mùa đông, bầu trời có tuyết rơi nhè nhẹ, chàng trai trong tay tôi từ từ ngừng thở. Tôi lại cầu xin Thần cho chàng thêm một ngày để từ biệt chàng, để ghi nhớ mãi gương mặt chàng. Thần miễn cưỡng đồng ý.
Một ngày trôi qua rồi, Thần mang chàng đi, tôi lại trở về cuộc sống như trước.
.
.
Một năm trôi qua, vào một ngày nọ, Thần bỗng nhiên xuất hiện và hỏi tôi :
- Búp bê vẫn còn yêu chàng trai à?
- Tôi sẽ nhớ chàng trai mãi mãi. Tuy ở đây không có trái tim nhưng tình cảm tôi dành cho chàng không bao giờ thay đổi. Kaito, tôi sẽ yêu chàng đến suốt cuộc đời!
Một nét thở dài mãn nguyện trên gương mặt luôn u buồn của Thần :
- Vậy thì tốt rồi. Thực ra, vì trách nhiệm nặng nề của ta, khó lòng mà chăm sóc búp bê như trước được, tuy nhiên ta đã tìm được người thay ta làm việc đó.
- Nhưng con người không thể vào đây được ? Tuổi thọ của họ… – Tôi hết sức ngạc nhiên
- Đúng, nếu chàng trai đó không phải là con người, mọi chuyện sẽ khác.
Tôi nhìn về phía cuối vườn, nhận ra mùi thơm hoa cỏ nồng nàn trong gió. Giọng Thần vẫn vang vọng :
- Con búp bê này mới thức tỉnh, không nhớ gì cả đâu…
Tôi chạy về phía chàng, bàn tay khẽ vuốt ve lên gương mặt thân quen ấy, mừng vui đến nỗi đau thắt lại :
- Như vậy cũng không sao mà, tôi có thể dạy nó vẽ. Tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều để kể cho chàng trai nghe về câu chuyện của chúng tôi…
.
.
.
.
.
Thần mỉm cười nửa toại nguyện, nửa cam chịu, đôi mắt xanh như đại dương mênh m.ô.n.g bỗng chốc dịu dàng và yên ả, không gợn một làn sóng u buồn nào nữa.
- Xem ra cậu chuẩn bị xong rồi nhỉ?
Chàng quay ra nhìn vị Thượng Thần có mái tóc nâu đỏ nhẹ bay trong gió đã xuất hiện đằng sau chàng tự bao giờ, đôi mắt nâu biểu hiện một cảm xúc kỳ lạ :
- Chuẩn bị xong chưa , chuẩn bị để nhận phán quyết dành cho cậu….