BUÔN NGƯỜI - 2
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:35:17
Lượt xem: 84
04
Sau đó, người phụ nữ thường ra sân sau để giặt quần áo, nhưng tôi sợ lại gặp cô ấy nên luôn cố ý tránh mặt.
Tôi nghĩ thời gian trôi qua cô ấy sẽ hiểu ý tôi, nhưng cô ấy không bao giờ bỏ cuộc.
Cuối cùng, khi tôi đi hái rau, cô ấy đã ngăn tôi lại.
"Anh……"
Tôi muốn nói rằng tôi không bằng tuổi cô ấy, tôi chỉ mới học cấp 3 thôi, nhưng nghĩ xong tôi lại không nói gì.
Có lẽ là vì cô ấy gọi tiếng anh trai, giọng quá đỗi nhẹ nhàng, giống như chim sơn ca trên núi, khác hẳn với những người phụ nữ trên ngọn núi này. Tôi không còn cách nào khác ngoài quay lại và nhìn cô ấy.
Tôi c..hết lặng trước cảnh tượng này, trong những tháng mùa đông lạnh giá, cổ áo của cô ấy được mở rất thấp...gần như để lộ ngực. Làn da trắng sữa gần như trắng lóa dưới sự phản chiếu của mặt trời, c..hói đến mức tôi không thể nói nên lời. Ngẩng đầu lên, khóe miệng cũng vô cùng đỏ mọng. Giống như ngày cô ấy đến.
Qua một đêm, người phụ nữ này giống như một con búp bê được tiêm dưỡng chất, đột nhiên trở nên sống động, đôi mắt long lanh như chứa một túi nước, đung đưa đến nỗi tâm hồn tôi gần như bay đi. Tôi chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, mặt nóng như lửa đốt. Trời nóng đến mức tôi không thể nói được.
Người phụ nữ nhanh c..hóng đóng cổ áo lại, hai má ửng hồng.
“Anh,” cô ấy thì thầm, “tên tôi là Tô Khẩn, anh tên gì?”
Tô Khẩn? Tôi mơ hồ nghĩ, cái tên này lạ quá.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nửa chừng và nhìn sang tôi, tim tôi lỡ nhịp: “À, tôi tên Lưu Thụ!”
"Thụ của thụ, cây của rừng!"
“树木的树,森林的树 【__ THỤ MỘC ĐÍCH THỤ SÂM LÂM ĐÍCH THỤ】
Người phụ nữ che miệng lại và cười nhẹ. Âm thanh đó thổi qua tai tôi như một cơn gió nóng khiến tôi tê dại.
“Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, tên thật hay.”
05
Sau đó, người phụ nữ đến sân sau thường xuyên hơn.
Tôi cũng ra sân sau mỗi ngày. Hái rau, rửa rau, giặt giũ.
Nước giếng lạnh cóng vào mùa đông và tôi cảm thấy đau không thể chịu nổi chỉ sau vài giây đặt tay vào đó. Bàn tay của tôi nhanh c..hóng nổi mẩn ngứa và tôi cảm thấy ngứa ngáy tới tận tim gan vào ban đêm.
Mẹ tôi đau lòng liền lấy củ cải xoa vào tay tôi, khi cầm củ cải, tôi nghĩ đến đôi bàn tay sưng tấy như củ cà rốt của Tô Khẩn. Cô ấy ban đầu có một đôi bàn tay rất trắng và mềm mại, bây giờ bàn tay lúc này sưng tấy đỏ bừng, tê cóng như những cái miệng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/buon-nguoi/2.html.]
Cô ấy đang mang thai nhưng mỗi ngày phải giặt quần áo cho 4 người. Tôi cảm thấy một nỗi xót xa trong lòng. Bụng cô ấy ngày càng phình to và cô ấy rất khó khăn mỗi khi đứng dậy.
Tôi vô tình nhìn thấy mắt cá chân của cô ấy sưng tấy như bánh bao hấp, làn da căng đến mức gần như trong suốt, như thể chứa nước thay vì mỡ.
Dần dần, Tô Khẩn hiếm khi ra ngoài giặt quần áo nữa.
Vào một đêm lạnh giá cuối đông, một đứa bé yếu ớt khóc lên từ ngôi nhà bên cạnh. Tô Khẩn sinh con.
Sau đó, cô ấy thường xuyên ra sân sau hơn.
Ngày thứ ba sau khi sinh, cô ấy đã ra sân sau ngồi xổm giặt tã, dùng nướclanh như đá múc từ giếng, toàn thân co oaays run rẩy, không biết vì đau hay lạnh.
Tôi cảm thấy đau khổ đến mức lén lút cúi xuống lấy chiếc tã từ tay cô ấy, giặt sạch rồi đưa cho cô ấy.
Mẹ sợ tay tôi đau nên ngày nào bà cũng đun nước nóng trên bếp. Nhưng trong thời tiết như vậy, cái nước sôi cũng chóng nguội.
Bàn tay tôi tê cóng hơn, nhưng nếu cô ấy có thể tránh xa cái lạnh một thời gian, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn.
06
Trẻ em luôn lớn rất nhanh.
Những nụ liễu vừa chớm xanh, dì Trương đã bế đứa bé đi ra ngoài. Đó là một cậu bé da ngăm đen, giống như một con khỉ đầu c..hó nhỏ xấu xí với cái m.ô.n.g đỏ bừng. Không giống Tô Khẩn chút nào.
Tuy nhiên, dì Trương không nghĩ nó xấu, bà ta bế nó đi khắp làng và than thở rằng cuối cùng thì nhà họ Trương cũng có một đứa cháu.
Tô Khẩn cuối cùng cũng có được một chút tự do, bây giờ cô ấy cũng có thể đi ra ngoài, dù chỉ ra ngoài để giặt quần áo trong lạch và nhổ cỏ trên sườn núi nhưng có dì Trương vẫn trông chừng cô ấy.
Nhưng tôi có thể thấy rằng Tô Khẩn đã vui vẻ hơn trước rất nhiều. Có thể không phải sự vui mừng nhưng trong nỗi tuyệt vọng có một tia sáng le lói.
Có lẽ suốt ngày ôm cháu ở bên ngoài, dì Trương bắt đầu sốt và truyền bệnh cho nó. Bà ta không còn ra ngoài trông chừng Tô Khẩn nữa mà để anh em họ Trương ra đi.
Nhưng thời tiết quá lạnh đã khiến anh em họ Trương nhanh c..hóng mất kiên nhẫn, họ buông những lời đe dọa và bỏ về nhà.
“Nếu mày dám chạy, tao sẽ đ..ánh gãy cái chân c..hó còn lại của mày!”
Vì thế tôi thường ra sông cùng Tô Khẩn khi không có ai ở bên.
Sau khi thoát khỏi cái bụng to, Tô Khẩn nhanh c..hóng lấy lại vóc dáng. Vòng eo thon như liễu uyển chuyển trong mùa xuân, cô ấy thích nhón chân đi như chim trên núi, có chút vui sướng.
Tôi ngồi xổm trên tảng đá lớn bên bờ sông nhìn ánh nắng chiếu vào mắt Tô Khẩn, lấp lánh như nước sông. Cô ấy giơ cánh tay trắng nõn lên và lau trán, kể cho tôi nghe về quá khứ của mình.
"Tôi có thể chơi piano, anh có biết piano không?"
Tôi gật đầu, tôi đã thấy trên TV.
“Tôi nghe nói nó rất đắt, có lẽ là vài trăm.”