Boss Lớn Bắt Tôi Gọi Là Chồng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-08 19:43:30
Lượt xem: 1,500
Người yêu cũ vì muốn trả thù tôi, nên đã kéo tôi vào trò chơi kinh dị, muốn khiến tôi k/inh t/ởm và kh/iếp s/ợ khóc um sùm.
Tôi ngồi thưởng thức trà chiều mà quản gia mang đến, vừa nhìn người yêu cũ đang run sợ són ra quần.
“Muốn chơi với chị, phải sống thêm trăm năm nữa mới đủ trình nhé.”
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một chiếc đuôi đầy lông kéo tôi vào lòng một cách đầy chiếm hữu, vành mắt còn hơi ửng đỏ.
“Bé cưng, hắn có đẹp hơn em không, chị đã nhìn hắn một phút rồi đấy, thật muốn đem hắn đi làm phân bón cho Tiểu Hoa.”
Tôi sờ chiếc tai đầy lông của cậu, trò chơi kinh dị gì chứ, đây rõ ràng là trò chơi yêu đương dành cho thiếu nữ mà.
“Buồn cười ch*t mất, ai mà biết boss lớn của trò chơi kinh dị này, lại là một tên dính người, chỉ biết yêu đương như vậy chứ.”
1.
Tôi đang nhìn người trước mặt bị đ/ánh thành cái đầu heo, định tiến đến tát cho một cái, thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nam máy móc:
“Chúc mừng người chơi đến với ngọn lửa địa ngục, đánh giá cấp bậc SSS.”
“Bản phụ khởi đầu lần này có mười lăm người chơi, nhiệm vụ thất bại sẽ bị đày xuống địa ngục vĩnh viễn, thân thể bị th/iêu đ/ốt trong biển lửa.”
“Tôi là quản gia ở đây - Tiểu Nhất, xin mời người chơi nhìn chiếc trâm cài trên n.g.ự.c của các bạn, đấy sẽ là thân phận của các bạn.”
“Đừng làm mất thẻ thân phận của mình nếu không sẽ tự gánh hậu quả.”
“12 giờ đêm đừng mở cửa hay đi ra ngoài, có người gõ cửa hãy cứ giữ im lặng.”
“Không được từ chối bất kỳ yêu cầu gì của cư dân.”
“Tìm được gián điệp ẩn danh người chơi trong thời gian quy định, lập tức được thông qua.”
“Người chơi còn muốn hỏi gì không?”
Xung quanh những người chơi có kinh nghiệm bắt đầu thảo luận với nhau.
“Đây là quy tắc quái đàm hay sao vậy? Bản phụ mà bị ràng buộc nhiều thế à?”
“Nói nhỏ nhỏ thôi, nghe nói boss của bản phụ này không chỉ hẹp hòi mà còn xấu xí nữa.”
Câu này vừa nói ra, một người liều lĩnh lập tức hét lớn:
“Mẹ nó! Cái quy tắc rách nát gì thế, ông đây sẽ không chơi với các người đâu!”
“Đùng!” Cùng với âm vang của quản gia.
Người thanh niên vừa rồi còn đang la hét ầm ĩ đã trực tiếp bị n/ổ t/ung, m/áu th/ịt chia năm xẻ bảy, m/áu tư/ơi b/ắn tung tóe lên tất cả người chơi.
Tôi ngơ ngác lau đi m/áu tư/ơi trên mặt... Tôi đã xuyên vào trò chơi kinh dị rồi?
Đột nhiên một đôi tình nhân người chơi hét lớn: “Cô ta không có thẻ thân phận! Cô ta là gián điệp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boss-lon-bat-toi-goi-la-chong/chuong-1.html.]
Mọi người xung quanh nháo nhào nhìn qua.
Tôi chợt có dự cảm không lành.
“Cái gì ấy nhỉ… Bị người khác kéo vào thì có thể rút ra khỏi trò chơi này không?”
Lúc này có người đưa ra ý kiến:
“Mọi người đừng manh động, chúng ta cứ hai người một nhóm, có người chú ý thì mới dễ dàng tìm ra gián điệp.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
2.
Tôi nhìn người đang nói trước mặt, Thẩm Kinh nhìn tôi khinh thường:
“Ai cùng đội với cô ta chính là đối đầu với tôi.”
Có người nhận ra thân phận của anh ta, tất cả người chơi bắt đầu vội vàng tìm đồng đội.
Thẩm Kinh đắc ý hưởng thụ những lời tán dương của mọi người.
“Ngoài xinh đẹp ra thì chẳng được tích sự gì, tôi xem cô có thể sống được bao lâu.”
Tôi không thèm đếm xỉa đến hắn, ánh mắt nhìn về phía chàng trai đang ngẩn người trốn ở một góc của đại sảnh.
Thanh niên đó đẹp trai vô cùng, làn da trắng đến mức khác thường, đôi mắt màu xanh tím đối mặt với tôi trong giây lát, tôi liền thất thần đi về phía trước:
“Tôi có thể chung đội với cậu không?”
Giọng cậu ấy hơi nhỏ, như đang sợ hãi cũng như đang ngạc nhiên, run rẩy đưa tay về phía tôi.
“Chị không ghét bỏ tôi sao? Tôi không phải người, tôi là hậu duệ của hồ tộc.”
Câu này vừa nói ra, căn phòng lớn bỗng chốc yên lặng.
“Cái gì?”
Một người xăm trổ hét lớn.
“Con cháu của hồ tộc đều đã bị ng/uyền r/ủa, ai từng tiếp xúc đều ch*t không to/àn th/ây. Cô gái, anh khuyên cô, đừng nên chọn cậu ta.”
Tôi kéo cánh tay của chàng trai:
“Không ghét bỏ, bây giờ chúng ta là một đội rồi.”
Vừa dứt lời, một tiếng hét vang lên, xung quanh sương mù bắt đầu dâng lên dày đặc, giọng nói của quản gia Tiểu Nhất truyền đến bên tai:
"Xin mời đi tìm cơ quan mở cửa đại sảnh, cho nên, chúc các vị chơi game vui vẻ.”
Tôi nhìn bốn phía, muốn đi tìm manh mối, đột nhiên dưới mắt cá chân truyền đến một cảm giác mềm mại, tôi quay đầu nhìn vành mắt hơi ửng đỏ của cậu nhóc.
"Chị, chị muốn bỏ tôi lại sao?"