BỐN MÙA - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-14 19:56:39
Lượt xem: 1,571
05
Ngày hầu hạ Nhị gia, Nhị phu nhân là người gặp ta trước.
Khuôn mặt tròn trịa, bà ấy nói với ta rất hòa nhã:
“Viện của chúng ta nhỏ, thật ngại cho ngươi xuất thân từ viện của Lão phu nhân mà vẫn chịu đến đây. Cứ yên tâm, sau này chúng ta là người một nhà.”
Tim ta phấn khởi đến mức như muốn nhảy ra ngoài, không kìm được mà ngước nhìn bà ấy.
Ngươi xem, bà ấy cũng là con gái thứ xuất thân từ một thiếp thất, nhưng giờ lại trở thành chính thê trong một gia đình quan lại. Đợi khi phân gia, bà ấy thậm chí sẽ trở thành một vị phu nhân cao quý giống như Lão phu nhân.
Bà ấy làm được, con gái ta cũng có thể làm được.
Ta cung kính quỳ xuống đất dập đầu:
“Cảm tạ phu nhân, sau này nô tỳ nhất định mọi việc đều nghe theo phu nhân.”
Bà ấy đỡ ta dậy:
“Đều là người một nhà cả, đừng tự xưng là nô tỳ nữa. Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Tuyết nhé.”
Cách gọi giống hệt như mẹ ta. Trong thoáng chốc, ta cảm thấy một sự yên lòng khó tả.
Sau khi gặp phu nhân, là khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Nhị gia mãi đến khi trời tối mịt mới bước vào phòng ta. Khuôn mặt chất phác vẫn không thay đổi, nhưng ông ấy rút từ trong tay áo ra một chiếc trâm:
“A Uyển nói ngươi không được ngồi kiệu hoa là một nỗi ủy khuất cả đời, bảo ta tặng một món đồ để an ủi ngươi. Ta không rành mấy thứ này, ngươi xem có thích không?”
Nhận lấy chiếc trâm, ta chân thành vui vẻ đáp:
“Cảm tạ gia, thiếp thích lắm, rất thích.”
Làm sao mà không thích cho được?
Một chủ mẫu biết bảo chủ nhân tặng quà cho thiếp, một chủ nhân kính trọng chủ mẫu như thế, người mà ta đã tốn bao tâm tư để chọn, quả nhiên là không sai lầm.
06
Phận làm thiếp, mỗi người một cảnh.
Ở trong viện của Nhị gia, ta vẫn sống lặng lẽ như trước. Nhị gia mỗi tháng đến hai lần, lần nào cũng dịu dàng, nhưng cũng chỉ hai lần mà thôi.
Ban ngày, ngoài việc đến thỉnh an Nhị phu nhân, ta chỉ yên tĩnh ngồi trong phòng thêu thùa. Thỉnh thoảng, giả vờ đi ngang qua hoa viên, ta lại nhìn thấy tiểu thư đang chơi đùa vui vẻ, tiếng cười khúc khích vang khắp nơi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bon-mua/3.html.]
Phu nhân sinh được một trai một gái. Huệ tiểu thư mới hơn hai tuổi, đang độ tuổi đáng yêu nhất.
Nhưng phận làm thiếp của Hạ Hà thì lại rình rang hơn hẳn.
Đại phu nhân như muốn đáp trả những lời chê bai rằng bà ganh ghét, bèn không tiếc tiền bạc, quà cáp, vàng bạc châu báu, thuốc bổ đều dồn hết vào viện của Hạ Hà.
Đại gia thấy bà rộng lượng, lại càng thỏa sức chiều chuộng Hạ Hà. Một tháng có nửa thời gian ở lại viện của nàng ấy. Cảnh tượng này trước đây không hề có, ồn ào náo nhiệt đến mức cả phủ đều bàn tán.
Hạ Hà sống tốt như vậy, nhưng số người có thể nói chuyện cùng nàng ấy lại chẳng nhiều. Đôi khi nàng ấy ghé qua phòng ta ngồi một lúc, mỗi lần đều mang theo quà cáp, ta từ chối cũng không được.
Chỉ là, lời nàng ấy nói ngày càng khiến ta lo lắng.
Nàng ấy hỏi:
“Đông Tuyết, ngươi có hối hận khi chọn Nhị gia không? Chúng ta đều là nha hoàn như nhau, mà giờ cuộc sống của ta tốt hơn ngươi biết bao nhiêu.”
Khi nói, trên khuôn mặt nàng ấy thoáng nét tự đắc, như thể mình vừa đạt được thành tựu lớn lao.
Nhưng ta vẫn nhớ đến vẻ thê lương của Xuân Lộ tỷ, liền bất an khuyên nàng:
“Ngươi bớt phô trương đi, dù sao Đại phu nhân vẫn là chính thất.”
Nàng ấy đặt tay lên bụng, khẽ ngẩng đầu kiêu hãnh:
“Thì đã sao? Có khi trong bụng ta chính là con trai đầu lòng của Đại gia, nếu đứa trẻ là trưởng tử, phúc phần sau này ai mà đoán được.”
Thì ra nàng ấy đã mang thai. Nếu Đại phu nhân thật sự không thể sinh thêm, đây đúng là đại phúc.
Nhưng phúc phần phải có mạng để hưởng.
Ta lại nhiều lời khuyên nhủ:
“Hạ Hà tỷ, nghe ta một câu. Chúng ta làm thiếp, sinh con ra là con của người khác, đừng mang những tâm tư không nên có. Nghĩ đến Xuân Lộ tỷ, ta không muốn mất thêm một tỷ muội nào nữa.”
Nhắc đến Xuân Lộ, khuôn mặt nàng ấy hơi run rẩy. Nhưng nàng vẫn gắng gượng cứng miệng:
“Bà ấy cũng phải nghĩ đến đứa trẻ sẽ oán hận mình trong tương lai, bà ấy không dám đâu.”
Nhưng sau khi trở về, những lời đồn đến tai ta lại là nàng ấy càng cung kính với Đại phu nhân hơn.
Đại phu nhân cũng cho nàng ấy đủ thể diện, đi đâu cũng khen ngợi nàng. Bà còn nói, chỉ cần nàng sinh được con trai, bà sẽ trả lại bán thân khế, rồi đến nha môn để nâng nàng lên làm Quý thiếp.
Quý thiếp khác với thiếp thất được nâng từ nha hoàn. Chỉ những cô nương nhà lành mới có tư cách làm Quý thiếp. Dù là phận thiếp, họ cũng được xem là nửa người ngang hàng, đến chủ mẫu cũng không thể tùy ý phát mại.
Ta đếm từng ngày, vui mừng thay cho nàng.
Không ngờ, ngày nàng lâm bồn, còn có chuyện vui lớn hơn.