BỐN MÙA NHƯ THÔN - 4

Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:20:16
Lượt xem: 1,035

Cha ta cao lớn, nhờ thế ta cũng kiêu ngạo mà ưỡn ngực, nghển cổ trong đám đông, tìm kiếm Cẩu Đản – tên hay thích đ.ấ.m ta nhất – để khoe chiếc khóa bạc nhỏ lấp lánh trước ngực.  

 

"Lưu Bán Hạp! Giờ ta còn cao hơn ông rồi! Ông không nhìn thấy được mấy chuyện xấu ta làm nữa đâu!" Ta lớn tiếng trêu ghẹo.  

 

Lưu Bán Hạp vuốt râu, cười mà như không cười, đáp:  

 

"Để ta tính xem nào... Sáng nay lại bị mắng chứ gì?"  

 

Ta giật mình, vội vàng bịt miệng lại, thúc cha mẹ đi nhanh hơn.  

 

*

 

Ba hồi trống vang lên, những chùm pháo hoa rực rỡ lập tức nở tung trên bầu trời.  

 

Từ đầu đường, bất ngờ xuất hiện mấy con cá đỏ khổng lồ, oai phong lẫm liệt bơi tới.  

 

Cha ta thức thời đặt ta xuống đất, đưa cho ta một chiếc đèn thỏ. Trong ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, ta vui vẻ chạy nhảy theo đoàn cá đèn.  

 

Mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ còn tiếng nhạc dồn dập cùng vũ khúc cá rồng tựa như lửa, như sóng.  

 

Bỗng nhiên, từng đợt hò reo mỗi lúc một lớn, dòng người bắt đầu nhốn nháo, ta vô thức bị đẩy ra xa, lạc mất cha mẹ.  

 

Ta ngoái đầu tìm kiếm, nhưng bị đám đông xô đẩy, cứ thế bị cuốn lên phía trước. 

 

07

 

Ta siết chặt chiếc đèn thỏ trong tay, khó khăn len lỏi giữa dòng người đông đúc, vừa đi vừa lớn tiếng gọi cha mẹ và cữu công. 

 

Đến khi thoát khỏi những đôi chân đang chạy nhảy, những cái m.ô.n.g lắc lư kia, ta mới giật mình nhận ra mình đã đứng giữa một con phố có phần xa lạ.  

 

Những chiếc đèn lồng treo cao trên tòa lầu gỗ, phía dưới là hàng loạt quầy hàng bốc hơi nghi ngút, tỏa ra mùi thơm nức mũi.  

 

Dạ dày ta rõ ràng đã no căng, thế mà giờ lại chợt trống trơn. Ta đưa tay sờ sờ túi hổ nhỏ trước ngực, bên trong cũng trống rỗng.  

 

Cúi đầu nhìn lại đèn thỏ, hóa ra chỉ còn mỗi thanh trúc, phần thân từ lâu đã bị đám đông xô đẩy mà làm rơi mất chẳng biết ở đâu.  

 

Ta nuốt nước miếng.  

 

Bên trái, những viên hoành thánh trắng nõn đang được thả vào bát nước lèo nóng hổi, phía trên còn rắc thêm chút hành lá xanh mướt.  

 

Ta lại nuốt nước miếng.  

 

Bên phải, một con gà quay vàng óng được bọc trong lá sen, nhìn thôi đã thấy mềm mọng thơm ngon.  

 

Ta hít hít mũi.  

 

Quẩy nóng vừa vớt ra, giòn rụm mà béo thơm, bánh quế hoa lại thoang thoảng vị mật ngọt ngào.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bon-mua-nhu-thon/4.html.]

 

Ta vểnh tai.  

 

Dầu trong chảo xèo xèo vang lên tiếng sôi, nồi nước lèo thì rào rào sủi bọt khí, ngay cả tiếng giấy nếp dính vào quả táo gai cũng giòn giã đến lạ.  

 

Con phố này dài ơi là dài, quán ăn vặt cũng nhiều vô kể, từng hàng ghế đều chật kín người đang tận hưởng mỹ vị.  

 

Chỉ có duy nhất một tiệm nhỏ ở đầu phố là vây quanh toàn người đứng xem, nhưng chẳng ai dám ghé vào mua.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta tò mò chen vào, nhón chân thò đầu nhìn thử, chỉ thấy trên chiếc bàn gỗ nhỏ xếp đầy những con "sâu đỏ" bóng nhẫy, trông vừa kỳ quái vừa đáng sợ.  

 

Sau bàn là một thiếu niên chừng mười mấy tuổi, đang thao thao bất tuyệt giới thiệu món tôm càng mà hắn vừa chế biến.  

 

Thứ này ta từng thấy rồi. Mỗi lần cữu công đặt lồng bẫy cá, thứ hay kẹp rách lưới nhất chính là bọn chúng. Ở trấn hay trong thôn, ai bắt được cũng chỉ đem đi làm thức ăn cho heo, cho gà vịt, ngay cả lão gàn dở đầu hẻm cũng không buồn ăn.  

 

Thiếu niên nhanh nhẹn bẻ đầu một con tôm, tách vỏ lấy phần thịt bên trong, chấm vào nước sốt đầy ớt đỏ, rồi chân thành mời mọi người nếm thử.  

 

Thế nhưng tất cả đều lắc đầu nguầy nguậy, vừa bĩu môi vừa xua tay, thậm chí còn lùi về sau mấy bước.  

 

Hắn có phần ủ rũ, nhưng vẫn kiên trì giải thích món ăn này ngon đến thế nào, còn nói đây là món sở trường của mẹ mình.  

 

Lúc ấy, trong đầu ta chỉ toàn là những câu chuyện hiệp khách mà Lưu Bán Hạp kể.  

 

Người hành tẩu giang hồ, đã là nữ nhi thì càng không được câu nệ tiểu tiết, thấy chuyện bất bình phải rút đao tương trợ.  

 

Đừng nói là "sâu đỏ", ngay cả rau đắng ta còn dám ăn nữa là!  

 

Thế là ta vỗ ngực, lớn tiếng nói:  

 

"Ca ca! Cho muội thử một con đi!"  

 

Đôi mắt thiếu niên vừa rồi còn ảm đạm, nay lập tức sáng rực. Hắn cẩn thận chọn một con tôm càng lớn, bóc sạch vỏ, nhúng vào nước sốt, rồi trịnh trọng đưa cho ta.  

 

Ta đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào ta, vừa ngạc nhiên vừa mong chờ.  

 

Bỗng dưng, "trách nhiệm" trên vai ta trở nên nặng nề vô cùng.  

 

Sau một hồi chần chừ, ta cắn răng, nhắm mắt nhét con tôm vào miệng.  

 

Đầu lưỡi chạm vào trước tiên là vị mặn và cay, tiếp đến là chút chua dịu nhẹ. Khi răng vừa khẽ nhai, từng thớ thịt trắng nõn, dai giòn mà thơm nồng lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.  

 

Lần đầu tiên trong đời, ta được nếm trải nhiều hương vị đến thế!  

 

Ta giơ ngón tay cái lên, hào hứng nói:  

 

"Ngon lắm!"  

 

 

Loading...