BỐN MÙA NHƯ THÔN - 3
Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:19:49
Lượt xem: 1,476
Mẹ đón bà vào nhà, hai người trò chuyện khách sáo vài câu rồi cứ thế nói mãi không dứt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta ngồi trên ghế cao nghe một lúc, dần dần ngáp dài, ngay cả Khoai Tây cũng lim dim mắt.
Nó vươn mình, lười biếng chui vào lòng ta. Ta ôm nó nhảy xuống ghế, trèo lên đùi mẹ, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Trước khi mất đi ý thức, ta còn nghe mẹ cằn nhằn:
"Bốn, năm tuổi đầu mà suốt ngày lăn lộn chẳng khác nào con bê con."
*
Lúc mở mắt ra, ta phát hiện mình đã thay quần áo sạch sẽ, nằm ngay ngắn trên giường, bên ngoài mặt trời đã lặn.
Ta giật mình bật dậy, thậm chí quên cả mang giày, cuống quýt hét lên:
"Mẹ! Mẹ ơi! Cha bảo người mua kẹo hồ lô... Không đúng, không đúng! Là mua rượu!"
Cuối cùng ta cũng nhớ ra! Nhưng mùi thức ăn thơm phức đã nói rõ một điều — đã muộn mất rồi.
Trên chiếc bàn gỗ nhỏ bày sẵn các món: rau cần xào khô, bí đỏ kho tóp mỡ, một đĩa dưa muối và mấy cái bánh nướng vàng ruộm. Nhìn thôi đã thấy thèm.
Mẹ mạnh tay đặt bát đũa xuống bàn, nghiêm giọng:
"Xỏ giày vào rồi ăn cơm! Lần sau còn quên nữa thì coi chừng da ngươi!"
Khoai Tây kêu meo meo mấy tiếng, mẹ liền xới cho nó nửa bát bí đỏ kho tóp mỡ, nghĩ nghĩ một chút rồi gắp thêm hai miếng rau cần xào, dằn giọng:
"Kêu nữa đi! Kêu nữa ta vứt cả hai đứa ra ngoài!"
Cha rót rượu cho cữu công, dùng đũa chấm một chút đưa vào miệng ta. Cảm giác cay nồng xộc lên, ta lập tức há miệng thở dốc.
Ông cười hỏi:
"Tượng bột ngon không?"
Cữu công chắc hẳn đã nghe kể chuyện ta bị mất tượng, bèn cười ha hả, móc ra hai miếng kẹo mè vừng, đưa cho ta:
"Ăn cơm xong rồi hãy ăn kẹo."
Ta điên cuồng gật đầu, ngay cả bộ râu rậm rạp của cữu công hôm nay trông cũng thuận mắt hơn hẳn.
*
Trời đêm đen như nhân bánh táo tàu, trăng trắng như lớp vỏ đường, còn sao lấp lánh như những hạt mè vừng điểm xuyết.
Giấc mơ đêm nay của ta, chắc chắn có mùi kẹo ngọt!
05
Sau sinh thần bảy tuổi của ta không lâu thì đến Tết Nguyên Tiêu. Cữu công nói năm nay trong trấn sẽ có hội đèn Ngư Long.
Thế là ta ngày mong đêm ngóng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày lễ. Trời còn chưa sáng, ta đã bật dậy khỏi giường, lắc đầu cha mà nài nỉ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bon-mua-nhu-thon/3.html.]
"Cha ơi, dẫn con đi xem hội đèn đi!"
Cha trở mình tiếp tục ngủ. Mẹ thì trùm kín chăn, vùi đầu vào trong không buồn để ý.
Ta bèn gọi Khoai Tây đang ngủ trong đống tro ấm trên giường lò:
"Chúng ta đi xem hội đèn thôi!"
Vừa nhét nó vào giỏ, nó đã nhảy vọt ra. Ta lại muốn bỏ nó vào chiếc túi hổ nhỏ của mình, nhưng nó rũ rũ bộ lông rồi phóng vèo một cái lên xà nhà.
Không còn cách nào khác, ta đành bực bội kê ghế ra mở cửa. Nhưng then cửa vừa nặng vừa chắc, bên này nâng lên thì bên kia vẫn trơ trơ không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, một tiếng gà gáy chói tai vang lên! Ta giật b.ắ.n người, lập tức nhớ đến câu chuyện yêu quái mà Lưu Bán Hạp kể, sợ đến mức vội chui tọt vào trong chăn cha mẹ, chen vào giữa hai người, ôm chặt lấy cổ mẹ, còn chân thì giẫm ngay lên bụng cha.
Cha bị đôi chân lạnh ngắt của ta làm cho rùng mình, bực mình nói muốn đem ta cho cữu công râu rậm.
Ta lập tức không dám nhúc nhích nữa, chỉ vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc hội đèn bắt đầu.
Nghe nghe một hồi, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Vừa chợp mắt một chút đã bị tiếng cha dậy mặc quần áo làm cho tỉnh giấc.
"Cha! Con cũng muốn đi!"
"Ngủ đi, ta đi mổ heo, đâu phải đi chơi."
Cha nhẹ nhàng bước ra ngoài, đóng cửa lại, lầm bầm:
"Con mèo c.h.ế.t tiệt này, lại dẫm tro bụi khắp nhà."
*
Giữa trưa, ta đã mặc xong áo bông mới, xỏ đôi giày mới, ngoan ngoãn ngồi trên bậc cửa, ngước nhìn dãy đèn lồng màu sắc rực rỡ dưới mái hiên, mong ngóng chúng nhanh nhanh sáng lên.
Khoai Tây chạy qua chạy lại bên chân ta. Hừm, vừa rồi nó còn lăn trong đống tro bụi, chắc chắn sẽ làm bẩn quần áo mới của ta!
Ta túm lấy chân nó, phủi sạch bụi, rồi kẹp đầu nó giữa hai đầu gối, gỡ dây buộc tóc trên b.í.m tóc mình xuống, định cột hai chiếc sừng nhỏ lên đầu nó.
Không ngoài dự đoán, ta lại bị mẹ mắng cho một trận nên thân.
06
Chạng vạng tối, đèn lồng cuối cùng cũng được thắp sáng. Ta vừa ngậm miếng cơm trong miệng, vừa chăm chú dán mắt ra ngoài.
Mỗi khi một chiếc đèn sáng lên, ta lại hối thúc:
"Nhanh lên! Nhanh lên! Nếu không đèn hoa sẽ bị người khác xem hết mất!"
Trước khi ra khỏi cửa, mẹ đội lên đầu ta một chiếc mũ da, còn lục từ đáy rương ra một chiếc khóa trường mệnh, đeo lên cổ ta rồi nghiêm giọng dặn:
"Để Khoai Tây lại trong nhà!"
Ta đành tiu nghỉu đặt con mèo vàng xuống, trơ mắt nhìn cửa lớn bị khóa lại, sau đó bị cha vác lên vai.