BỐN MÙA NHƯ THÔN - 13
Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:23:22
Lượt xem: 1,188
Nói rồi, Nhậm Tịnh Nguyệt cúi đầu, lí nhí nói tiếp:
"Nhưng mà… ta chưa từng đi xa, cũng không quen biết ai khác… nghĩ tới nghĩ lui, ta chợt nhớ đến tỷ tỷ nhà họ Tống hay nhắc đến mọi người, còn ghen tị với cuộc sống của các ngươi ở đây… thế là ta liền tìm đến."
Bỗng nàng đảo mắt một vòng, nhướng mày cười khúc khích:
"Đây chẳng phải là ‘ngàn dặm tìm phu’ trong thoại bản hay sao? Nếu ta gả cho huynh, vậy thì ta không cần về nữa!"
Tống Chí lập tức nắm lấy tay ta, nghiêm túc nói rằng chúng ta đã đính hôn, năm sau sẽ thành thân vào tháng Năm.
Nhậm Tịnh Nguyệt ủ rũ trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại tươi cười rạng rỡ:
"Tháng Năm sao? Vậy ta phải uống rượu mừng của hai người rồi mới đi! Để xem cha ta có lo sốt vó lên không, hừ, xem ông ấy còn dám ép ta nữa không!"
Mẹ ta thấy đôi tai nàng đã đỏ bừng vì lạnh, vội đi tìm thuốc trị tê cóng, nàng lại chẳng hề bận tâm, chỉ sung sướng nói:
"May mà tuyết mới rơi sáng nay! Nếu không thì ta và con Hắc Mã đã bị đông cứng mất rồi!"
Cô gái này… thật là vô tư lự, cũng thật thú vị.
*
Có khách quý ghé thăm, tất nhiên không thể tiếp đãi qua loa.
Mẹ ta và Mai nương đi về nhà, lấy măng đông với thịt muối, tiện thể cắt thêm hai cây cải thảo.
Ta nổi lửa, nấu hai nồi nước sôi, chuẩn bị làm sạch lòng heo và gà rừng.
Nhậm Tịnh Nguyệt xắn tay áo, hăng hái giúp ta xách nước và vặt lông gà.
Nhưng khi vừa ngửi thấy mùi tanh của lòng heo, nàng suýt nữa nôn ra, miệng vẫn không ngừng ríu rít, rồi lại cười khanh khách:
"Huynh ấy gọi muội là Tiểu Khoai, vậy muội nên gọi huynh ấy là Tùng Tử ca mới đúng! Đều là món ăn ngon cả mà!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta bứt lấy chiếc lông đuôi đẹp nhất của con gà lôi, đưa cho nàng:
"Tặng cho tỷ—tiểu Nguyệt Lượng nhà họ Nhậm."
Nàng rửa tay sạch sẽ, vui vẻ nhận lấy, cười nói:
"Ta rất thích nó—Tiểu Khoai nhà họ Tần!"
20
Gà lôi thịt ngọt, thích hợp nhất là hầm với nấm, còn thịt heo tươi trong những ngày trời rét đậm lại có cách ăn đặc biệt hơn.
Đầu tiên, băm nhuyễn thịt cùng hành lá, thêm muối và trứng vào trộn đều, nặn thành từng viên tròn.
Đợi nước sôi thì thả vào nồi, luộc đến khi viên thịt nổi lên.
Sau đó, chỉ cần để lên bếp lò nhỏ mà hầm từ từ, dù là nấu khoai đỏ hay cho cải thảo vào đều rất thơm ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bon-mua-nhu-thon/13.html.]
*
Lúc ta và Mai nương đang nấu ăn, Tống Chí không chịu nổi sự mè nheo của Nhậm Tịnh Nguyệt, đành đưa nàng đến nhà ông lão què trên phố trước để viết thư, đọc thư, nhân tiện dạo chợ luôn.
Không bao lâu sau, Vân thẩm đã dắt theo tiểu đệ đệ vào quán ăn hoành thánh.
Bà liếc nhìn ta mấy lần, lại nhìn sang Mai nương, sau đó kéo mẹ ta ra một góc, thấp giọng nói:
"Vừa rồi ta trông thấy Tống Chí đi cùng một cô nương khác đấy!"
Bà múc hết thịt bằm và hơn nửa bát hoành thánh sang cho đệ đệ, còn mình thì chỉ húp nước súp, rồi dặn mẹ ta phải để mắt đến con rể tương lai.
Mẹ ta biết rõ quá khứ của Vân thẩm, cũng hiểu được bà có lòng tốt, nên chỉ tùy ý đáp vài câu, sau đó dúi luôn cho bà một sọt lòng heo đã rửa sạch, để dành đãi khách dịp Tết.
*
Trở về nhà, bà ôm Khoai Tây, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà bày tỏ nỗi lo lắng của mình:
"Tống Chí có gia thế tốt, tiểu thư Nhậm gia cũng môn đăng hộ đối... cha nàng ta còn là quan lớn trong triều nữa... thật là xứng đôi."
Mặc dù mẹ ta có một sự kiêu hãnh mù quáng đối với ta, nhưng chuyện này lại dính dáng đến cái nhìn của thế tục, cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của ta, khiến bà không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn từng tầng từng lớp.
Ta chậm rãi nói:
"Cha của Nhậm cô nương là đại quan trong triều, còn cha con là đại đồ tể trứ danh của trấn Trường Nam.
"Trăng nhỏ thì treo trên trời, còn Khoai nhỏ thì sinh ra từ lòng đất.
"Nàng ấy có kiêu hãnh của nàng ấy, con cũng có tự tôn của con.
"Nàng ấy sống phóng khoáng tự do, biết đọc sách, biết cưỡi ngựa, biết rất nhiều thứ mà con chưa từng thấy qua.
"Nhưng con cũng chăm chỉ tháo vát, biết lo toan việc nhà, biết cấy cày gặt hái, hiểu rõ bốn mùa trên núi, thấu hiểu nhân sinh khổ nhọc.
"Nhậm cô nương là một người rất tốt, ngay từ đầu nàng ấy đã nói rõ với con, rằng nàng đến đây là vì một hy vọng.
"Nếu Tống Chí đã có người trong lòng, nàng tuyệt đối sẽ không vướng bận si mê.
"Mẹ, con tin nàng ấy, cũng tin tưởng Tống Chí."
*
Ngọn nến chập chờn, Khoai Tây kêu meo meo, tiếng ngáy của cha ta vang rền cả phòng.
Mẹ ôm ta vào lòng, ánh mắt rưng rưng:
"Con gái của mẹ lớn rồi, hiểu chuyện còn nhiều hơn cả mẹ nữa."
Ta nép mình trong vòng tay bà, vẫn cảm thấy ấm áp và an yên như thuở bé thơ.