BỐN MÙA NHƯ THÔN - 10

Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:22:20
Lượt xem: 1,304

Thầy đạo làm lễ dâng cơm cúng, Tống Chí đập vỡ bát, hiệu lệnh cất linh.  

 

Giữa tiếng nhạc tang u ám, lẫn vào đó là tiếng khóc nức nở, đám thanh niên khỏe mạnh khiêng quan tài, hô hoán rồi bước nhanh.  

 

Đến khi nắm đất cuối cùng phủ lên, dân làng quét dọn sạch sẽ tiểu viện sau đám tiệc.  

 

Mẹ ta đem mấy luống rau cữu công trồng lúc sinh thời chia cho bà con thân quen, sau đó treo một chiếc khóa sắt lớn lên cửa sân.  

 

*

 

Ta và Tống Chí ôm hai chậu cúc tứ quý mà cữu công để lại, lặng lẽ bước đi trên con phố vừa mới trở về vẻ tĩnh lặng.  

 

Đột nhiên, ta thoáng nhìn thấy một rổ quẩy nóng hổi vừa vớt ra khỏi chảo, lập tức bước nhanh tới, móc một văn tiền ra, nói:  

 

"Sáng nay nhà con chưa nấu cơm, con mua hai cái quẩy về cho cữu công… người thích nhất..."  

 

Giống như bị ai đó giáng một đòn mạnh, cũng giống như bị sét đánh trúng, ta bỗng nhiên hiểu ra c.h.ế.t là gì.  

 

Từ nay về sau, trong suốt quãng đời còn lại của ta, sẽ không còn cữu công nữa. 

 

16

 

Ngoài việc trông coi quán trọ nhỏ, Tống Chí cũng bắt đầu làm gùi tre và sàng tre để bán.  

 

Ta thì vẫn phụ giúp cha mẹ công việc thường ngày, hỗ trợ Mai nương trong quán, đến phiên chợ thì đem dưa muối và bánh gạo nhà làm ra bán.  

 

Dạo gần đây, bắp đã vào vụ thu hoạch, sức khỏe của Mai nương cũng tốt hơn, bà hứng khởi theo mẹ ta ra đồng hái bắp.  

 

Hai người vừa cười vừa trò chuyện về chuyện làm ăn và con cái, nhưng khi nhắc đến chồng, lại rất ăn ý mà chuyển sang chuyện khác.  

 

*

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Dù mẹ con Tống Chí không muốn nhắc đến xuất thân của mình, nhưng ai cũng biết họ đến từ kinh thành.  

 

Vừa đến nơi đã mua lại quán trọ này, xem ra từng thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc.  

 

Cữu công từng ám chỉ với cha mẹ ta rằng, có thể giúp đỡ gì thì giúp đỡ, nhưng tuyệt đối đừng dò hỏi chuyện nhà người ta.  

 

*

 

Sau khi hái bắp xong, Khoai Tây – giờ đã có tuổi – lập tức chạy đến quấn lấy ta và Tống Chí, vừa khàn giọng kêu vừa làm nũng.  

 

Ta vuốt ve bộ lông ngày càng gầy gò của nó, lấy hai quả trứng gà mà nó thích nhất bỏ vào nồi sắt lớn, nấu cùng bắp non tươi ngọt.  

 

Bắp vừa chín, mẹ ta vớt lên trước, còn Mai nương thì múc nước luộc bắp vàng nhạt ra.  

 

Hai người tháo búi tóc, dùng nước ấy để gội đầu, sau đó kéo hai cái ghế ra sân, một ghế ngồi, một ghế dùng để phơi tóc dưới nắng thu ấm áp.  

 

Mẹ nói rằng dâu dại và quả lạc tiên trên núi đã chín, Mai nương thì bảo hoa phượng tiên trong vườn cũng nở, có thể dùng để nhuộm móng tay.  

 

Hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp sân trước sân sau, ta cẩn thận chọn mấy bắp ngô căng tròn, cùng Tống Chí ngồi tách hạt.  

 

Huynh ấy tách xong một lõi, tiện tay ném cho Khoai Tây chơi, rồi quay sang hỏi:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bon-mua-nhu-thon/10.html.]

 

"Muội tách hạt bắp làm gì vậy?"  

 

Ta chỉ về phía tàu lá chuối không xa:  

 

"Xay bột làm bánh bắp, mang ra chợ bán."  

 

Tống Chí gật gù:  

 

"Lát nữa trước khi về, ta giúp muội xay bột, chặt lá chuối…"  

 

Nói được nửa câu thì huynh ấy bỗng dừng lại rất lâu, sau đó tiếp tục:  

 

"Mẹ ta vừa nói chuyện với Tần bá phụ, nghe nói bên ngoài chợ có mấy mẫu ruộng nước đang rao bán, còn có một căn nhà lớn ở phía Đông phố cũng rất ổn.  

 

"Ta đã đến xem rồi, bên trong có một khu vườn nhỏ, trong vườn còn có một lầu gác để ngắm cảnh."  

 

*

 

Lúc đó, ta đang âm thầm tính toán:  

 

Hai cái bánh gạo giá một văn tiền, bột phải xay thật mịn, trộn thêm đường trắng, đổ vào khung tre rồi đem hấp chín, mỗi phiên chợ có thể bán được hơn năm mươi văn tiền.  

 

Bánh bắp thì một cái bán được một văn tiền, nhưng ngoài việc nghiền bắp thành bột, còn phải trộn thêm gạo và đường.  

 

Gói vào lá chuối rồi hấp chín, lại phải canh lửa cẩn thận, tuy vất vả hơn một chút, nhưng có thể bán được hơn một trăm năm mươi văn tiền.  

 

*

 

Những lời Tống Chí nói, với ta mà nói chẳng khác gì tiếng Khoai Tây kêu meo meo, nghe hiểu thì có hiểu, nhưng không hiểu hết.  

 

Thế là ta lơ đãng đáp lời:  

 

"Tiểu Tống ca, phiên chợ tới huynh mở hàng sớm một chút, dạo này nông dân sau khi họp chợ là phải về nhà thu hoạch, không có thời gian la cà đâu.  

 

"Huynh cũng nhớ chuẩn bị nhiều đầu heo nướng và món hầm, mùa thu hoạch nhà nào cũng thuê người giúp việc đồng áng, phải đãi cơm nữa."  

 

Tống Chí khẽ gật đầu, lại ném thêm một lõi bắp cho Khoai Tây, rồi cầm nửa bắp lên, chậm rãi tách hạt.  

 

Bỗng nhiên, huynh ấy cất giọng gọi ta:  

 

"Tần Ngọc."  

 

Hiếm có ai gọi ta bằng tên thật, huynh ấy thì lại càng chưa bao giờ.  

 

Ta ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn huynh ấy. 

 

Tống Chí hít một hơi thật sâu, tai đỏ bừng, sau đó lớn tiếng nói nhanh như sợ không kịp:  

 

"Tần Ngọc! Ngày mai muội đi xem căn nhà lớn đó đi! Nếu thích, ta sẽ bỏ tiền mua!"  

 

"Nếu không thích…" Giọng huynh ấy nhỏ dần, "Thì chúng ta tìm chỗ khác…"  

 

Loading...