Bởi vì họ đều không phải là em - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-03-27 18:52:47
Lượt xem: 866

"Thật ra trong lịch sử, nhiều dân tộc đều cho rằng thần minh đến từ lòng đất, có truyền thống tế lễ trong hang động, đây là một hiện tượng rất phổ biến." Lão cảnh sát hình sự hóa ra lại là người mê lịch sử, vừa hút thuốc vừa cười tủm tỉm nói, "Lễ tế ở bên Nam Mỹ kia, hàng năm còn dâng lên thần minh một tấm da người."

 

Tôi bất giác dỏng tai lên: "Da người?"

 

"Như vậy, thần minh có thể hóa thành hình người, đi lại giữa nhân gian."

 

Điện thoại của ông ấy reo lên.

 

Tôi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói kinh hoàng của đội trưởng: "T.hi t.hể của Từ Thiên Y có vấn đề rồi!"

 

"Cái gì?"

 

"Tấm da người đúng là của Từ Thiên Y, nhưng các mảnh t.hi t.hể bên trong không phải của cô ấy!"

 

"Vậy là của ai?"

 

"Kết quả kiểm tra DNA, là... là của tài xế đội cảnh sát chúng ta, Lão Trương." Bên kia nuốt nước bọt, "Lão Trương bị lột da, vứt trên giường. Còn cái x.á.c trước đó, đã mặc da của Lão Trương, đi công tác cùng ông rồi..."

 

Chiếc điện thoại cạch một tiếng rơi xuống đất.

 

Trong xe lặng ngắt như tờ.

 

Ba người chúng tôi kinh hãi tột độ nhìn về phía Lão Trương.

 

Lão Trương dụi tắt điếu thuốc, đạp mạnh chân ga, hung hăng đ.â.m thẳng vào gốc cây!

 

9

 

Trong giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc, bụng tôi đột ngột nhô ra sáu cái móng vuốt, chống mạnh vào lưng ghế, nhờ vậy mà tôi không bị ép che.c tại chỗ.

 

Tôi lảo đảo bò xuống xe, phía sau vang lên tiếng phá cửa.

 

Lão Trương tay không bẻ gãy tấm thép cửa xe, ném văng ra xa mười mét, từ buồng lái bẹp dúm bước ra không có chút tổn thương nào.

 

"Lớn nhanh nhỉ." Ông ta liếc nhìn bụng tôi, đó chính là ánh mắt của Từ Thiên Y, "Đưa con của hắn cho ta."

 

"Không... không..."

 

"Loài người không thể sinh ra con nối dõi của thần cổ đại. Trước khi chúng phá cơ thể mẹ ra ngoài, chúng đã sớm hút cạn cô rồi, cô sẽ biến thành một cái x.á.c khô."

 

"Thiên Kỳ sẽ không đối xử với tôi như vậy!"

 

"Giờ này mà còn lụy tình..."

 

Theo sau lời phàn nàn yếu ớt, vang lên đoàng, đoàng hai tiếng súng.

 

Cảnh sát Nhậm lộn người ra khỏi xe, tay cầm khẩu s.ú.n.g của lão cảnh sát hình sự, trực tiếp b.ắ.n Lão Trương hai phát.

 

Tay phải và chân phải của Lão Trương lập tức bị b.ắ.n rời, ông ta mất thăng bằng, ngã xuống đất với một tư thế kỳ quái đến quỷ dị.

 

Cảnh sát Nhậm lao tới kéo tôi chạy.

 

Hai chúng tôi chạy vào một nhà kho, còn chưa kịp đóng cửa, Lão Trương đã thoắt cái xuất hiện ngay trước mắt tôi.

 

Tôi chui ra sau kệ hàng, vơ lấy tất cả những thứ trong tầm tay ném ra: "Nếu ông dám động vào tôi, chồng tôi sẽ không tha cho ông đâu!"

 

"Hắn sắp che.c rồi."

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

"Ông nói nhảm!"

 

"Cô đoán xem tại sao loài người phải sinh sôi nảy nở?" Ông ta thong thả đút tay trong túi quần bước tới, cách kệ hàng nhìn tôi giãy giụa, "Bởi vì các người sẽ che.c. Chỉ loài người với tuổi thọ trăm năm mới cần lưu lại con nối dõi, thần cổ đại bất tử căn bản không cần hậu duệ. Cho nên sinh sôi nảy nở đối với chúng tôi mà nói, là cú giãy giụa cuối cùng khi sắp đến đường cùng tuyệt lộ."

 

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

 

Thiên Kỳ... Thiên Kỳ sắp che.c?

 

Cho nên anh ấy mới để tôi mang thai? Gửi gắm hy vọng vào đứa trẻ có thể bảo vệ tôi?

 

"Hắn xây tổ đúng là chuyện phiền phức... Từ khi cô mang thai, hắn đã mở rộng lãnh địa hơn hai mươi lần, toàn bộ Hoa Đông, Hoa Trung đều bị hắn thu gọn vào trong lòng bàn tay, bất kỳ thần tộc nào bước vào lãnh địa đều không ngoại lệ bị hắn nuốt chửng, thật ghê tởm..."

 

Cảnh sát Nhậm lại từ chỗ tối b.ắ.n ông ta hai phát.

 

Lần này Lão Trương vung mạnh tay, Cảnh sát Nhậm lập tức bị quăng vào tường đối diện, ngã đến nhân sự bất tỉnh.

 

"Trong suốt ba nghìn năm, hung danh của hắn ai ai cũng biết, che.c đến nơi rồi mà còn điên cuồng như vậy, cứ bắt đầu trả nợ từ con của hắn đi..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boi-vi-ho-deu-khong-phai-la-em/chuong-7.html.]

Giọng nói của Lão Trương càng lúc càng trầm thấp, càng lúc càng mơ hồ, trở nên như thể vọng về từ địa ngục.

 

Đầu ông ta nứt toác ra hoàn toàn, một cái xúc tu ghê tởm từ bên trong vươn lên, vươn lên, dường như không có điểm dừng, cho đến khi chạm đến trần nhà.

 

Trên xúc tu chi chít những con mắt nhìn khắp bốn phía, đập vào tường phát ra tiếng đùng đùng, nước dãi sền sệt nhỏ giọt xuống bên chân tôi.

 

Sột soạt, sột soạt...

 

Thần minh là những thực thể cổ xưa và khủng bố.

 

Họ không có lòng nhân từ, cũng không có đạo đức.

 

Chỉ là một đám quái vật mạnh mẽ.

 

Tôi nhắm ch.ặt mắt: Khương Thiên Kỳ, anh mà không đến, em thật sự cả đời này sẽ không tha thứ cho anh!

 

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, RẦM một tiếng, một góc trần nhà sụp đổ.

 

Khương Thiên Kỳ từ trên trời giáng xuống, hai chân kẹp ch.ặt lấy xúc tu, trầm người vặn eo, xúc tu thô to lập tức gãy làm đôi, ẦM một tiếng rơi xuống đất.

 

"Có thể lịch sự với phụ nữ mang thai một chút không, Chúc Cửu Âm? Vợ tôi đang mang thai đấy, ông có tố chất không thế?" Chồng tôi chất vấn.

 

"Thái Tuế..." Từ trong lớp da người của Lão Trương chui ra thêm nhiều xúc tu, quấn lấy chồng tôi, "Nếu cứ trốn trong da người không ra, ngươi sẽ che.c rất nhanh đó... He he, ngươi không dám để người yêu bé nhỏ của ngươi thấy bộ dạng thật của ngươi, hả?"

 

Chồng tôi nhìn sâu vào mắt tôi một cái, rồi lập tức biến thành thứ gì đó khác, với tốc độ cực nhanh ôm lấy Chúc Cửu Âm lăn ra khỏi nhà kho.

 

Hai người họ đ.â.m vào tường tạo ra một cái lỗ muôn hình vạn trạng, không thể hình dung bằng lời.

 

Ánh sáng bên ngoài lập tức tối sầm, điện chớp sấm rền, rất giống ngày hôm đó ở bệnh viện.

 

Tôi nhớ lại truyền thuyết Chúc Cửu Âm là vị thần cai quản không gian, ông ta dường như có năng lực tạo ra không gian song song.

 

Tôi bò đến bên Cảnh sát Nhậm: "Cảnh sát Nhậm! Cảnh sát Nhậm!... Nintendo!"

 

Anh ta lập tức tỉnh lại.

 

"Chồng tôi đánh nhau với người ta rồi... anh ấy có thể sẽ che.c hu hu hu..."

 

Anh ta nhìn ra ngoài một cái: "Hai người họ đang đánh trận chiến thần tận thế, tôi chỉ có một khẩu s.ú.n.g lục, lại còn hỏng, tôi còn chẳng bằng chiến ngũ tra (Chú thích: tiếng lóng mạng TQ chỉ người chơi game rất kém), cảnh sát nhân dân cũng có giới hạn thôi, thưa bà."

 

"Tôi không bảo anh đi." Tôi vừa khóc thút thít vừa rút dùi cui của anh ta ra, "Cho tôi mượn chút."

 

"Bà nội trợ cũng có giới hạn đấy!"

 

"Trạng thái của Thiên Kỳ không tốt lắm, nên mới để lại cho tôi một mầm sống, tôi không thể để anh ấy một mình chiến đấu đến che.c."

 

"Này cô..."

 

Cảnh sát Nhậm muốn tóm lấy tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng chui qua lỗ thủng trên tường, anh ta bị gãy xương không thể bắt được tôi.

 

Bên ngoài là núi non trùng điệp.

 

Trên gò đất gần nhất, tia chớp chiếu rọi hình ảnh hai con quái vật khổng lồ, chúng phát ra tiếng rít chói tai công kích lẫn nhau, như hai bóng hình khủng bố giữa màn đêm đen kịt.

 

Tôi tìm thấy chiếc xe ba bánh điện nhỏ dựng cạnh nhà kho, đội mưa bão lao lên núi.

 

Bụng dưới tôi âm ỉ nóng rực, đứa trẻ trong bụng phát ra tiếng gào thét giận dữ giống hệt cha của Nó, vang vọng trong hộp sọ, trong cơ thể tôi.

 

Không biết qua bao lâu, tôi đã xông vào chiến trường.

 

"Tuyệt đối không thể để chồng tôi che.c ở đây!"

 

Nghĩ vậy, tôi vặn mạnh tay lái, với tốc độ một trăm tám mươi dặm một giờ, lao thẳng về phía thân hình đầy mắt của Chúc Cửu Âm!

 

10

 

Mọi thứ đã kết thúc.

 

Chiếc xe ba bánh cán qua huyết nhục của thần cổ đại, để lại vệt bánh xe bẩn thỉu.

 

Thân hình khổng lồ sụp đổ trên đỉnh núi mênh mông, trong phạm vi mười dặm đổ xuống cơn mưa axit hôi thối.

 

Những xúc tu đ.â.m xuyên qua cơ thể nó bắt đầu cuộn trào lên ngấu nghiến.

 

Những mảnh thịt vương vãi trên mặt đất nhanh chóng bị hấp thụ sạch sẽ.

 

Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, những xúc tu lại từ phía sau xâm thực tới, bò qua quần áo tôi, lướt trên da thịt tôi, để lại dịch nhờn trong suốt.

Loading...