Bởi vì họ đều không phải là em - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-03-27 18:49:06
Lượt xem: 1,083
Tôi ngồi trên ghế phụ chiếc Wuling, lật xem mấy chục GB ảnh.
Trong ảnh, Khương Thiên Kỳ mặc đồ đen toàn thân, mũ lưỡi trai đen, khẩu trang đen, che kín mít, bên cạnh là những mỹ nữ khác nhau.
Còn có cả mỹ nam.
Tôi cảm thấy bây giờ mình có thể lột da Khương Thiên Kỳ ra được rồi!
"Sao anh ta có thể thế nhỉ... quản lý thời gian kiểu gì vậy?"
"Tổng giám đốc Khương không chỉ quản lý thời gian rất tốt, mà về mặt tiền bạc cũng phân bổ rất tốt. Những cô gái này mỗi lần sau khi hẹn hò ngắn ngủi, đều bị đưa ra nước ngoài, chưa từng quay lại, cho nên bà trước giờ không hề biết."
Tôi rú lên một tiếng rồi khóc.
Số tôi sao khổ thế này.
"Khoan đã." Tôi bắt được điểm mấu chốt. "Một người cũng chưa từng quay lại?"
"Vâng, họ đều được sắp xếp ra nước ngoài rồi."
"Anh chắc chắn họ thật sự đã ra nước ngoài không?" Tôi run rẩy hỏi. "Anh có thể tìm được dù chỉ một chút manh mối của bất kỳ người tình nào không... Người sống thì luôn để lại dấu vết, đúng không? Dù đã ra nước ngoài—— Tra, bây giờ tra ngay!"
Chuyến xe bốn mươi phút.
Đầu dây bên kia đã tra ba người.
Mạng xã hội không cập nhật.
Số dư ngân hàng không biến động.
Thậm chí không có hồ sơ xuất nhập cảnh.
Không có gì cả.
"Che.c tiệt."
Sắc mặt cảnh sát Nhậm, cuối cùng cũng trở nên trắng bệch như tôi.
Tôi lao tới ôm lấy cánh tay anh ấy: "Cảnh sát Nhậm! Anh phải quản chuyện này đi chứ! Đừng nói đồn cảnh sát, cả ủy ban thành phố cũng bị chồng tôi mua chuộc rồi!"
"Mẹ kiếp tôi là cảnh sát giao thông!"
"Tôi còn là phụ nữ mang thai!!!" Tôi khóc đến nước mắt nước mũi sắp phun ra. "Anh thương hại tôi đi, cha của đứa bé gie.c mười chín người rồi, anh ta gie.c người đến điên rồi!"
"Tôi chắc là người thứ hai mươi." Cảnh sát Nhậm mặt xám như tro.
"Anh không có ước mơ vì nhân dân phục vụ sao? Hả? Anh nghĩ xem tôi thân cô nhi quả mẫu, tôi lấy chồng xong vẫn luôn ở nhà, một con tôm cũng chưa từng tự bóc vỏ!! Bây giờ anh bảo tôi phải làm sao, đánh tay đôi với anh ta à?!"
"Cô đừng nói nữa."
Cảnh sát Nhậm bịt miệng tôi lại.
Cuối cùng anh ấy vẫn đại phát từ bi mà thu nhận tôi.
Thám tử tư cũng cho biết ngày mai sẽ giao cho tôi hành tung của mười chín cô gái.
Nhưng, phải thêm tiền.
Tôi lại một lần nữa ngồi trên ghế đá công viên ven đường phố Phúc Minh.
Lần trước tôi cũng chính là ở đây gặp thám tử tư.
Chưa đến giờ hẹn, đã có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Xem em kìa, sống những ngày tháng gì thế này?" Ngón tay thon dài vén tóc tôi lên, "Hôm nay em còn chưa đổi túi x.á.ch."
Tôi đột ngột nhích m.ô.n.g sang bên cạnh.
Là Khương Thiên Kỳ!
Anh ta mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang đen, giống hệt trang phục trong ảnh!
Tôi sợ hãi ôm ch.ặt chiếc túi da cá sấu của mình, có phải mình sắp che.c rồi không?!
"Tối qua em đi đâu?"
Anh ta đưa tay, véo vào gáy tôi, như đang véo một con mèo con.
"Thiên Kỳ, em... em cảm thấy tình cảm của chúng ta đã tan vỡ rồi, cho nên em không báo cáo nữa."
"Tại sao? Tình yêu của chúng ta, lẽ nào lại không chịu nổi thử thách như vậy sao?"
Giọng nói của anh ấy vẫn dịu dàng và đầy từ tính như vậy.
Nước mắt tôi chảy xuống như mưa.
Tôi cứ tưởng thử thách chẳng qua là: phá thai, sảy thai, ngoại tình tiểu tam, mẹ chồng nàng dâu đấu đá, đấu tranh gia tộc hào môn...
Nhưng tôi vạn vạn lần không ngờ tới, tôi đi bắt tiểu tam lại thấy da người của anh nằm trên sàn nhà!
Cảnh má.o me đầm đìa đó...
Tôi chỉ là một phụ nữ mang thai bốn tháng, tại sao tôi phải chịu đựng thử thách như thế này?!
Tôi nghẹn ngào nói: "Xin lỗi."
"Có phải có người nói gì với em không?" Khương Thiên Kỳ ghé sát lại, kiên nhẫn dỗ dành tôi, "Là tên cảnh sát Nhậm đó à?"
"Anh đừng hỏi nữa. Dù sao em cũng không còn yêu anh nữa." Tôi quay đầu sang một bên, "Đứa bé trong bụng cũng không phải của anh."
Khương Thiên Kỳ dịu dàng cười cười: "Em không cần mạnh miệng đâu."
Dưới ánh mặt trời, màu mắt anh ấy rất nhạt, nhạt đến mức vàng óng: "Cho dù em ngoại tình, tinh trùng của anh, cũng sẽ gie.c che.c tinh trùng của loài người."
Đầu tôi ong lên một tiếng.
Anh ta vừa sử dụng một từ rất chuyên môn, loài người.
—— Đây là từ ngữ sẽ xuất hiện trong một cuộc đàm phán ly hôn sao?
Bên kia đường có một người đi tới, là thám tử tư.
Khương Thiên Kỳ giơ tay lên, nhẹ nhàng búng một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boi-vi-ho-deu-khong-phai-la-em/chuong-2.html.]
Một chiếc xe tải lớn lao vun vút qua trước mặt tôi.
Sau đó là tiếng BÙM, XOẸT——
Đám đông trở nên náo loạn.
Trên đường vương vãi thịt nát xương tan.
Tôi lập tức từ từ trượt xuống đất.
"Anh sẽ không dễ dàng ly hôn đâu, trừ khi em đưa ra được bằng chứng tình cảm tan vỡ. Em có không, Giao Giao?" Khương Thiên Kỳ ôm lấy tôi, thì thầm bên tai.
Tôi lắc đầu.
"Vậy còn vấn đề gì khác không?"
Có.
Em cảm thấy em sắp sảy thai rồi.
3
Khương Thiên Kỳ lái xe đưa tôi về nhà.
Trong nhà đã có bác sĩ trang bị đầy đủ đợi sẵn.
Công ty nhà tôi vốn làm về y sinh dược phẩm, kể từ khi mang thai, tôi chưa từng đến bệnh viện, có cả một đội ngũ y tế hàng đầu luôn theo dõi cơ thể tôi.
Khương Thiên Kỳ bế tôi lên giường, bác sĩ nối các loại máy móc vào người tôi.
"Sức khỏe phu nhân không sao, mẹ con đều khỏe manh."
Khương Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên bụng bầu của tôi, âu yếm xoa xoa.
"Sau này đừng chạy lung tung nữa, em đang mang thai đấy."
Ánh mắt anh ấy dịu dàng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Như thể nửa tiếng trước anh ấy không búng tay một cái là gie.c người.
Điều này khiến tôi cảm thấy rất mâu thuẫn.
Tình cảm của Khương Thiên Kỳ và tôi luôn rất tốt, nên sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi bất giác nghi ngờ, "anh ấy" không phải là anh ấy.
Cốt lõi của chồng tôi đã bị thay đổi rồi.
Nhưng bây giờ, tôi chủ động loại bỏ khả năng này.
Ánh mắt không thể lừa người.
"Anh ấy" quả thực là người bạn đời tôi đã yêu mười năm.
Nhưng điều này lại giải thích thế nào cho những vụ ngoại tình, gie.c người, siêu năng lực khó hiểu này?
Đầu óc tôi ong ong, cứ thế thiếp đi trong vòng tay anh ấy.
Lúc tỉnh dậy, ngay cả bản thân tôi cũng khinh bỉ chính mình.
Liễu Giao Giao, sao mày có thể ngủ được chứ!
Khương Thiên Kỳ làm xong bữa trưa bưng tới.
Anh ấy hỏi tôi có cảm động không.
Tôi không dám động.
"Hôm nay anh không cần đi làm à?" Tôi vã mồ hôi lạnh hỏi.
"Đứa bé cần có bố." Khương Thiên Kỳ lại dịu dàng xoa bụng tôi.
Chồng tôi luôn có một vấn đề, là đôi khi anh ấy nói chuyện rất kỳ quặc.
Ví dụ như câu này.
Một đứa trẻ, nó còn chưa ra đời, tại sao lại cần có bố?
Dù là nói lời đường mật, lúc này cũng nên nói: Vợ ơi em cần anh không?
Bởi vì chúng tôi kết hôn đã lâu, tôi đều bất giác bỏ qua sự kỳ quặc này.
Giờ phút này, cảm giác kỳ dị đó lại nổi lên từ da thịt.
—— Anh ấy, có khi nào đang nói sự thật không?
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
—— Đứa bé trong bụng tôi, không giống những đứa trẻ khác, nên nó cần Khương Thiên Kỳ ở cùng tôi?
Tim tôi nguội lạnh đi một nửa.
Chồng tôi rốt cuộc là thứ gì chứ!
Con tôi lại là thứ gì nữa!
Tôi ngước mắt nhìn thiết bị bên giường.
Bây giờ tôi thật sự rất muốn đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra thai sản đàng hoàng!
Vấn đề là, tôi đến cả phòng cũng không ra được.
May mà, chồng tôi vẫn là chồng tôi, tôi có khối cách để nắm thóp anh ấy.
Tôi ngồi dậy đẩy bữa ăn dinh dưỡng ra: "Em không thích ăn cái này, em muốn ăn bồ câu quay của Lợi Uyển."
"Ăn bồ câu gì chứ, anh làm cả buổi rồi."
"Em cứ muốn ăn đấy. Ăn xong tiện thể em muốn đến Hankyu, giày và túi em đặt đã về rồi."
Ngày thường tôi vốn là người hay làm mình làm mẩy.
Bây giờ tôi còn đang mang thai!
Khương Thiên Kỳ không thể cãi lại được tôi.
"Em nằm yên đó, anh đi lấy cho em." Anh ấy lườm tôi một cái, rồi ra cửa.
Anh ấy trước chân vừa đi, tôi x.á.ch giày không nói hai lời lẻn ra khỏi nhà, đến đội cảnh sát giao thông.