Bốc Nhầm Mộ Ở Ngoại - C4
Cập nhật lúc: 2025-02-01 14:02:42
Lượt xem: 10
Bốc Nhầm Mộ Ở Quê Ngoại - Tác giả Hà Văn Hồng
Chương 4
Ày, có ngô khoai gì không lấy ra đây nướng để ăn nào?
Mợ Lan nói:
Có..có. khoai nhà trồng để em đi lấy...
Một rổ khoai chắc nịch nhìn thôi đã thấy no cả bụng không thèm nghĩ tới ăn..nhặt vài củ vùi vào đống than đỏ ửng mà chờ khi nó chín..
Bố Dung cất tiếng nói:
Mọi người có nghe truyện ma không?
Mới chưa kể chỉ nghe nói đến thôi mợ Lan nét mặt tái mét, cậu Vượng nhìn thấy vậy hiểu ý liền nói với người anh rể:
Anh cứ kể đi?
Mợ Lan cứ tưởng cậu nói thôi nào ngờ bẻ lái thật, mợ thầm nghĩ trong bụng:
Tí nữa anh c.h.ế.t với con này, đêm nay đừng có hòng động vào người con này, tát cho vào mồm ế...
Khoai đã chín bới tìm củ khoai, ngay đoạn này lại nhớ đến tuổi thơ ngày xưa, chắc hẳn ai cũng có tuổi thơ nhưng cũng có một số người không có tuổi thơ vì nhiều lý do khác nhau không đếm xuể...
Nhưng đa số mọi người là có tuổi thơ, nhưng điều quan trọng là như thế nào mới là tuổi thơ, có vẻ đã từ lâu những cái trò chơi gắn liền với trẻ em không còn xa lạ, vì thế căn cứ vào đây cho rằng họ đã có tuổi thơ như thế này...
Lật lại giờ này trời chớm tạnh cũng chưa hẳn là bao củ khoai đã gần được ăn hết người nào người ấy nhìn nhau cười giòn tan bởi trên mặt dính nhọ nhem ,đấy tuổi thơ đây chứ đâu...
Mồm đã há rộng báo hiệu cho biết cần phải ngủ, thu gom đồ lặt vặt rồi ai có giường người ấy về...
Trong căn phòng tối om cậu Vượng tay cứ sờ soạng khắp chốn, Mợ Lan thấy vậy mắng:
Này này làm gì thế, đừng có động vào người con này, c.h.é.m cho bỏ mẹ giờ...
Cậu Vượng tụt cả hứng nói lại giọng điệu cộc lốc:
Không cho thì thôi:
Cậu nằm xuống đắp chăn kín mắt nhắm nghiền...
Ấy vậy đêm nay cậu Vượng lại mơ thấy người phụ nữ đó lần này người đấy tiếp tục ghé sát gương mặt nhăn nhúm kinh tởm vào tai mà nói:
Chúng mày phải chết, rồi kèm sau đó là tiếng cười điên dại không rõ..
Cậu Vượng lại bật dậy trong tâm thế bồn chồn lo sợ tay xoa tóc không thôi, Mợ Lan bừng mở mắt nhận thấy chồng như vậy mợ hỏi:
Sao thế anh? Có việc gì à!?
Cậu Vượng thuật lại mọi thứ cho mợ nghe khi nghe :
Anh, anh mơ thấy có một người người phụ nữ mà không phải một lần mơ mấy lần mơ rồi, người đấy cứ ghé sát gương mặt nhăn nhúm kinh tởm vào tai mà nói cái gì chẳng hiểu cái mô-tê gì , quả một chuyện khó hiểu, không biết mình có chêu chọc phạm đến người âm không, mà giờ để ra thế này...
Với quan niệm mê tín dị đoan nặng của Mợ Lan, mợ càng tin sái cổ mà phát hoảng, nhưng rồi trong đầu hai người không nhớ cái gì sau một giấc ngủ kéo dài 8 tiếng như thường lệ ...
Len lỏi từng tia nắng qua lỗ thông gió là lúc mọi người dậy hết, Dung cũng tỉnh dậy như mọi ngày nhưng sao không thấy thằng cu Tài đâu, cô nghĩ nó đã dậy cũng mặc kệ rồi đến khi cũng chẳng thấy cô mới hỏi mẹ:
Mẹ thấy thằng cu Tài đâu không?
Mẹ không!
Vậy hả!
Cô lân la hỏi hết cả nhà cũng chẳng có tung tích gì, mọi người cũng chỉ nghĩ nó đi chơi chẳng quan tâm mấy ..
Cho đến khi buổi tối hôm ấy cũng chẳng thấy bóng hình nó đâu, nghĩ có chuyện chẳng lành lòng Mợ Lan nóng lên như lửa đốt lập tức giục đi tìm..
Hết làng hết xóm mọi ngõ ngách từ trong ra ngoài cũng chẳng thấy đâu từ phía xa xăm căn nhà mái ngói có một giọng trĩu nặng vang lên:
Đi tìm Thằng Tài à, lúc sáng sớm đi soi ếch về tôi gặp nó một mình đi vào nghĩa địa kia kìa, tôi hỏi trả nói cũng thôi,nghĩ là trẻ con đi chơi là chuyện bình thường, chẳng quan tâm, giờ không biết nó ở đâu rồi... chắc vẫn ở đó vào mà tìm đi..
Đó là ông Đồng hay sống bằng cái nghề soi lươn rắn ếch nhái đêm để bán lấy tiền, sau nhiều năm làm công việc này đã có chút tiền để xây căn nhà mái ngói riêng mình lộng lẫy, dù thu nhập ít nhưng vẫn đủ bữa qua ngày..
Mọi người lúc này bảo nhau ra nghĩa địa, ai cũng tá hỏa khi thấy thằng Tài nằm gục ở đó, nhanh trí lại lay may nó vẫn còn thở , phụ nhau đưa về nhà tắm rửa sạch sẽ chờ nó tỉnh...
Sau một quãng thời gian, mọi người thức trắng đêm qua, thì hiện giờ Thằng Tài Nó thình lình mở mắt chừng chừng không nói năng gì làm mọi người sợ xanh mắt mèo, ánh mắt nó chợt nhìn về phía mọi người một màu đỏ như m.á.u in trong mắt chằm chằm nhìn từng người, Mợ Lan khóc oà gọi con:
Con ơi là con ơi, sao con lại bị vậy con có nghe mẹ nói không? Mẹ con đây...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-nham-mo-o-ngoai/c4.html.]
Nó không khác gì người điếc, nói xong vẫn ngơ ngảm chẳng biết gì , nó vục dậy mắt đảo điên cuồng rồi nó lao vội ra đến cấu xé mọi người Mẹ Dung không may bị cắn nhẹ vào tay, mọi người cản lại, và bất ngờ nó chạy ra ngoài, mọi người đuổi theo sau kéo lại,..
Không hiểu thế nào mà nó mới đây thôi mà chạy không thấy vết tích nữa, phân chia mỗi người một góc xó, Dung cũng phải bận rộn công việc tìm kiếm..
Trời giờ đã sang trưa bụng ai đấy cũng đói meo hết cả vẫn chưa thấy dáng vẻ của Thằng Tài đâu, cậu Vượng lôi trong túi ra cái điện thoại rồi gọi cho từng người nói:
Thấy đâu không? Nhưng cũng nhận lại một cái đáp trả " chẳng thấy"
Hoang mang tột độ cuối cùng vẫn có một phép màu xảy ra Thằng Tài hiện tại lại nằm cạnh ngôi mộ mới sang cát của bà nó, kinh hãi đỉnh điểm mồm nó đang gặm đất, sờ nhẹ vào vai thằng Tài quay nhanh lại nhe răng mắt giờ dại đi , lao vào khống chế nó đã nằm gọn trong tay ,chẳng để như lần trước lần về này mọi người trói tay chân vào cột, mặc dù Mợ Lan thương con nhưng nó bị thế sao mà dám động chạm chỉ biết nhìn khóc thui thủi, giọt nước mắt tuôn trào hai hàng mi:
Mẹ của Dung lại an ủi vỗ vai:
Thôi em đừng buồn, nó bị thế cũng ngoài ý muốn, chẳng ai mong như vậy nên em cứ nín đi, chuyện đâu còn có đó...
Những lời động viên từ người chị gái chồng làm Mợ Lan ít nhiều không còn những giọt nước mắt vô hồn nữa...
Cậu Vượng nói với anh rể:
Anh ơi, có lẽ nào con em bị ma nhập không nhỉ?
Người anh rể cười xong nói:
Em hỏi đùa à, anh có phải thầy đâu mà biết?
Một giọng nói xen vào:
Nó bị vong theo nhập rồi?
Đó là ông Liêm!
Nghe thấy nói vậy cậu Vượng càng sốt sắng hỏi gấp?
Giờ phải làm thế nào đây bố ơi?
Thì con hãy đi mời thầy về để xem xem!
Hồng
Hà Văn Hồng
Cậu Vượng băn khoăn không biết tìm thầy ở đâu, chợt một tia hy vọng loé lên trong đầu:
À đúng rồi, mình nghe nói ở cái xóm này có ông Thầy Bùa để mình sang hỏi xem sao..
Giờ này đã tối cậu Vượng mặc quần áo vào rồi ngồi trên con xe dream đạp một cái một chàng âm thanh tưởng xa lạ hoá ra quen, dẫm số bắt đầu chiếc bánh xe di chuyển..
Băng qua những nẻo đường đất giờ cũng đứng trước căn nhà gỗ lim sáng bóng, nhìn đằng xa lại ánh đèn chiếu rọi vào những chiếc gỗ lim tạo ra một màu sáng loá chói mắt...
Tiếng chó sủa dần vang lên, bên trong cánh cửa đang đắp bất ngờ mở ra một ông cụ rau tóc bạc phơ chống gậy ra hỏi:
Cậu tìm tôi có chuyện gì?
Cậu Vượng ấp úng nói:
Dạ thầy ơi Thằng Tài nhà con đang bị hình như vong theo hay nhập gì đó nó điên điên dại dại rồi chạy đi khắp nơi, cụ xem giúp con với ạ. Con đội ơn cụ..
Nghe sự tình vậy chẳng giúp chẳng được, người thầy đó vào trong nhà chuẩn bị thứ gì đó sau một nẻo phút hai người chèo lên xe để về nhà cậu Vượng..
Đến nơi ông Thầy Bùa bị ho vài cái, mặt nhăn như đ.í.t khỉ, khâu thở trở nên khó khăn hơn, cậu Vượng lôi ông Thầy Bùa ấy vào:
Lúc nhìn thấy Thằng Tài ông Thầy Bùa đó đã thấy sát khí và tử khí bao trùm một nửa để lâu khéo lại chết.. không đợi lâu ông Thầy Bùa đó móc ra tờ lá bùa vàng trong đó có dòng chữ nghuệch ngoạc khó hiểu, thình lình tờ bùa dán vào thẳng trán tay ông ta điểm huyệt khắp nơi trên cơ thể, Thằng Tài rú lên dãi bọt chảy ra như chó dại nó cố gắng để thoát khỏi những cái dây đang trói mình...
Từng người chứng kiến cảm thấy rất là sợ, vì đây là lần đầu tiên họ chứng kiến như vậy, Thằng Tài hiện tại cũng không còn dãy dụa nữa và ngất đi, ông Thầy lột lá bùa trên trán đưa cho cậu Vượng nói:
Hãy mang đi đốt cho vào nước mang lên cho nó uống?
Không chậm chễ, chân trước chân sau nhanh tột đỉnh...
Ngồi bên trên những người nghe lời nói của ông Thầy Bùa mà sợ tái hết cái nết vào:
Trả là gia đình các con đang bị một vong hồn theo ám quẻ, nó sẽ hại gia đình con đến c.h.ế.t thì thôi, ta nhận thấy vong hồn này không dễ đối phó và ta cảm nhận được nó sắp hút hết sinh khí để tiến hoá thành quỷ rất may ta đã kịp thời trục xuất ra khỏi người thằng bé tạm thời không còn những biểu hiện đó nữa, nhưng chắc chắn một điều vong hồn sẽ quay lại quấy phá lúc ấy ta e rằng gia đình còn có thể sẽ tuyệt tử tuyệt tôn...
Cậu Vượng bê cốc nước trong đó toàn màu đen đặc khi bước lên bậc nghe vậy lòng đau thắt chạy lại đặt cốc nước lên bàn quỳ xuống chỗ ông Thầy Bùa và nói:
Con xin thầy hãy giúp gia đình con?
Ông Thầy Bùa nói:
Ta đã tuổi cao sức kiệt ta sợ nếu tham gia vụ này không giúp được mà ngược lại còn thiệt mạng, biết tuổi này không sống được bao lâu ta không sợ thiệt mạng mà sợ không giúp được gia đình các con, không phải ta không muốn giúp, ông Thầy ấp úng sau cũng nói:
Ta sẽ giới thiệu cho gia đình con một ông Thầy là bạn của ta lúc đi học đạo Pháp cùng nhau quen biết, giờ ông đấy ở mạn Hà Giang, vừa nói ông xin cái tờ giấy viết vào cái địa chỉ cho mọi người đi tìm và rất tiếc nuối khi chào ra về...
Mọi người cũng đành thông cảm cho...
Còn tiếp