BỐ TÔI LÀ NGƯỜI THANH TAO - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-01 00:36:43
Lượt xem: 863
Quan trọng hơn, suốt bao năm qua, ông ta đã lợi dụng mẹ tôi, làm chỗ dựa cho cuộc sống gia đình. Nếu ly hôn, ông ta sẽ mất đi một "bảo mẫu" cao cấp và không bao giờ có được cuộc sống gia đình như vậy nữa.
Cuối cùng, ông ta nhận ra ly hôn là bước đi sai lầm, vì thế mới bắt đầu diễn vở kịch này.
May mắn là mẹ tôi và tôi đã chuẩn bị sẵn phương án.
Tối hôm qua, trong lúc làm PPT, chúng tôi đã tưởng tượng đủ các phương án, sợ ba tôi không chịu ly hôn.
Khi ba tôi diễn xong màn khóc lóc, mẹ tôi nhẹ nhàng mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra cuốn nhật ký bí mật của ba tôi.
Tôi biết, giờ mẹ tôi sẽ bắt đầu màn diễn của mình.
Nhìn thấy cuốn nhật ký, ba tôi "bụp" một tiếng lại quỳ xuống trước mẹ tôi, miệng lảm nhảm cầu xin.
Tôi biết, ông ta thật sự sợ, sợ mẹ tôi công khai sự thật, làm ông ta mất mặt.
Mẹ tôi nhẹ nhàng đưa cuốn nhật ký cho ba, nói đây là quyền riêng tư của ông, bà sẽ không đụng đến nữa.
Ba tôi ngẩn người, trong khi mẹ tôi vừa lặng lẽ khóc, vừa nắm tay ông.
Ba tôi có chút rụt rè, muốn rút tay ra, nhưng mẹ tôi không buông, giọng bà nhẹ nhàng:
"Chồng à, đây có thể là lần đầu tiên em gọi anh như vậy, cũng có thể là lần cuối cùng.
"Anh nói đêm qua anh không ngủ, em cũng đâu có ngủ? Chúng ta đã sống với nhau mười bảy năm, có cãi vã, có mắng chửi, nhưng em luôn tự hỏi, trong mười bảy năm qua, em chưa bao giờ ngừng yêu anh."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bo-toi-la-nguoi-thanh-tao/chuong-7.html.]
Mẹ tôi rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với vai trò mới của mình, khi câu này vừa thốt ra, không chỉ ba tôi, ngay cả tôi cũng không dám tin vào tai mình.
Tôi hít một hơi thật sâu, thầm cầu nguyện, mẹ tôi đừng cười, phải giữ vững tinh thần. Mẹ tôi rất kiên cường, mặc dù khởi đầu có vẻ bình thường, nhưng sau đó lại thể hiện xuất sắc. Bà nhìn ba tôi với đôi mắt ngấn lệ:
"Chịu thôi, tôi thừa nhận, hôm qua tôi đã xem cuốn nhật ký của anh, phản ứng đầu tiên là ghen tị và tức giận, tôi thậm chí đã nghĩ ngay đến chuyện đến trường anh để kể cho mọi người về sự phản bội của anh. Nhưng khi đêm xuống, khi tôi bình tĩnh lại, tôi bỗng nhận ra, lý do tôi phát điên như vậy là vì tôi ghen với Triệu Tiểu Á, ghen vì anh yêu cô ấy đến thế. Những lời mắng mỏ hôm qua chỉ chứng minh tôi yêu anh sâu đậm đến nhường nào.”
"Tôi, Vương Mỹ Trân, có thể khẳng định rằng, đã yêu anh, Trần Hoán, suốt mười bảy năm. Nhưng anh, Trần Hoán, trong lòng lại luôn có người khác. Trước đây tôi luôn nổi giận, có lẽ vì tôi không nhận được phản hồi từ anh, điều đó làm tôi không chịu nổi."
Nói đến đây, một giọt nước mắt rơi xuống từ gò má mẹ tôi.
Ba tôi gần như bị sốc, nhưng lúc này, ông vẫn còn một chút lý trí, chưa hoàn toàn tin vào lời của mẹ tôi.
Thế là ông không nhịn được mà hỏi: "Mỹ Trân, thật sự em nghĩ thế à? Là do anh sai rồi..."
Mẹ tôi không cho ông cơ hội nói thêm: "Không, anh yêu, thật ra anh chẳng sai gì cả."
Lúc này ba tôi đã ngây ra, không thể nói nổi lời nào.
Mẹ tôi tiếp tục: "Anh chỉ yêu người mà anh yêu, điều đó có gì sai đâu? Tôi, Vương Mỹ Trân, cũng giống anh vậy. Chỉ là tôi không yêu anh theo cách anh muốn. Nếu có thể nói ai sai, thì chỉ có thể nói là tôi sai, tôi sai vì không có được phúc phận như anh và Triệu Tiểu Á. Hai người yêu nhau, còn tôi lại chỉ có một mình yêu."
Mẹ tôi nói những lời này với đầu cúi thấp, tôi đoán bà sợ tôi nhìn thấy biểu cảm của bà sẽ ngượng ngùng.
Còn ba tôi, vẫn im lặng. Hai giọt nước mắt lại lăn xuống, mẹ tôi bắt đầu đưa ra "chiêu cuối":
"Trần Hoán, chuyện ly hôn, anh hãy suy nghĩ thật kỹ. Tôi, Vương Mỹ Trân, không phải loại người không có tự trọng, nếu tôi yêu anh, tôi sẽ tôn trọng anh và cho anh tự do. Cuộc đời ngắn ngủi, phải sống vui vẻ, chúng ta phải hạnh phúc từ nay về sau."
Nói xong, mẹ tôi "luyến tiếc" buông tay ra khỏi tay ba tôi, với vẻ mặt khó khăn như thể không muốn buông bỏ: "Thả tay ra là thả một đời."