BỐ TÔI LÀ NGƯỜI THANH TAO - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-01 00:33:28
Lượt xem: 1,053
Nếu mẹ tôi chịu không nổi và cãi nhau với ông, ông chỉ nói ba câu: "Lười cãi với em," "Em muốn sao thì sao," "Tùy em," rồi lặng lẽ đi mất, để lại đống việc nhà và gánh nặng cho mẹ tôi.
Ông được yên tĩnh, còn mọi người đều tin rằng mẹ tôi mới là người nóng tính.
Khi người khác thương cảm với ông, ông chỉ lắc đầu, vẻ mặt bất lực, nói: "Đời này cũng chỉ vậy thôi, ly hôn rồi thì con cái sẽ ra sao?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Vậy là, bố tôi suốt năm tháng lấy lý do công việc bận và tình cảm với mẹ không tốt để trốn tránh trách nhiệm gia đình, biến nhà thành khách sạn chỉ để ăn và ngủ, còn mẹ tôi thì thành người giúp việc cho ông.
Ông có cả danh và lợi, nhưng mẹ tôi chỉ nhận được tiếng xấu và cuộc sống hôn nhân đầy uất ức suốt gần hai mươi năm, cuối cùng bệnh gan cũng g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ tôi.
Khi mẹ tôi phát hiện bệnh đã vào giai đoạn cuối, bố tôi dùng lý do "để tôi để lại chút tiền cho con" để thuyết phục mẹ bỏ qua việc chữa trị.
Ông nói hóa trị đau đớn và tốn kém, cuối cùng cả người lẫn tiền đều mất hết, chi bằng lúc còn có thể ăn uống được, hãy ra ngoài vui chơi một chút.
Ông cuối cùng cũng đưa mẹ tôi đến Tần Hoàng, nơi mà lúc cưới mẹ đã hứa sẽ dẫn bà đi.
Không lâu sau, mẹ tôi qua đời.
Mãi đến những ngày cuối cùng của mẹ, bố tôi mới kể cho tôi nghe mọi chuyện, nhưng khi tôi về đến nhà, tất cả đã quá muộn.
Trong tang lễ, tôi đau khổ vô cùng.
Nhưng bố tôi lại khuyên tôi rằng đó là số mệnh của mẹ, còn nói bà cả đời muốn mạnh mẽ, nóng tính, nên mới mắc bệnh này.
Tôi hỏi ông tại sao không chữa trị cho mẹ.
Ông lại đổ hết lỗi cho mẹ, bảo rằng bà đã nói không thể dùng hết tiền, phải để lại chút cho tôi làm của hồi môn.
Nhưng sự thật là, ba tháng sau, bố tôi tái hôn.
Cô dâu mới là cô hàng xóm, cũng là mối tình đầu của ông.
Bố tôi dùng tiền mẹ tôi tiết kiệm từ chi phí chữa bệnh và tang lễ để tổ chức một đám cưới hoành tráng cho người vợ mới, còn muốn đưa bà ta đi Maldives hưởng tuần trăng mật.
Khi tôi biết tin và vội vàng trở về, căn nhà mà mẹ tôi đã vất vả xây dựng, giờ đây không còn một dấu vết nào của bà.
Di vật của mẹ tôi bị ném hết vào thùng rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bo-toi-la-nguoi-thanh-tao/chuong-2.html.]
Ngôi nhà mẹ tôi đã hy sinh cả đời để chăm sóc, giờ treo đầy những tấm ảnh cưới của bố và vợ mới.
Bố tôi ngạo nghễ, tự tay viết một câu đối:
"Hai mươi năm chim nhạn phân ly, thư tình khó viết nên khúc tương tư. Ba mươi năm chân thành kỳ vọng, đèn đỏ lại viết nên tình đầu."
Mọi chuyện này chỉ khiến mẹ tôi càng giống như một trò cười.
Khi tôi chất vấn, vợ mới của bố tôi không hề cảm thấy xấu hổ, nói với vẻ mặt tỉnh bơ:
“Bố con bị mẹ con ức h.i.ế.p cả đời, bây giờ mẹ con đi rồi, bố con cuối cùng cũng có thể hưởng chút phúc.
“Con, con là con gái mà lại không thể để cho ông ấy vui vẻ sao?
“Người c.h.ế.t rồi thì đã chết, người sống vẫn phải sống. Chúng tôi hy vọng con có thể hiểu và chúc phúc cho chúng tôi.”
Tôi không thể hiểu, cũng không thể chúc phúc, liền tát cho bà ta một cái thật mạnh.
Bố tôi bảo vệ vợ, cầm chai rượu đỏ gần đó đánh thẳng vào đầu tôi.
Nhưng bà ta vẫn chưa chịu dừng lại, còn mạnh tay đẩy tôi, khiến tôi ngã xuống từ ban công.
Giây phút cuối cùng của tôi, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt bố tôi là biểu cảm giống như nhìn thấy kẻ thù.
Và bây giờ, chính cái biểu cảm đó, tôi lại thấy trên mặt bố tôi, nhưng lần này, ông nhìn mẹ tôi.
2
Bố tôi vẫn như mọi lần, cố gắng bỏ đi để lại mọi chuyện khó xử cho mẹ tôi tự giải quyết.
Tôi đương nhiên không để ông được như ý, lập tức kéo tay ông lại, nói:
“Bố, mẹ con chỉ đang lấy lại những gì thuộc về bà ấy, sao lại gọi là gây sự?
“Ông nội nằm liệt giường năm năm, năm năm trước, chính tại căn phòng này, mọi người đã thống nhất ký tên, ai chăm sóc ông nội sẽ được căn nhà này.
“Mẹ con đã chăm sóc ông nội suốt năm năm, căn nhà này vốn dĩ phải thuộc về bà. Nếu nói là gây sự, thì chính là bác con vi phạm thỏa thuận. Nếu nói xấu hổ, thì là bác con, người không chăm sóc ông nội mà lại muốn chiếm đoạt tài sản của ông, có đáng xấu hổ không?”