Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bỏ lỡ - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:48:58
Lượt xem: 588

Ta lại càng tức giận, cảm thấy Triệu Quy Viễn thật sự là hết sức vô lại, trong lòng tính toán đến trạm kế tiếp trong thành nhất định phải tìm người đuổi hắn đi.

 

Lần này lộ trình đi mất mấy ngày.

 

Mấy ngày nay, kỳ thật trong ta lòng đều có chút sợ hãi, nếu tên vô lại này muốn làm gì thất lễ với ta thì phải làm sao. Không ngờ, hắn lại quy củ không làm gì ta, chỉ nhắc đến bên tai ta mỗi ngày. Hắn nói trước đó vài ngày, mẫu thân hắn dẫn hắn đến chỗ một đạo sĩ xem nhân duyên, đạo sĩ kia nói mấy ngày tới hắn sẽ gặp được mệnh định của mình. Hắn nói hắn lúc ấy còn không tin, nhưng mấy ngày sau hắn quả thật gặp ta, xem ra vị đạo sĩ kia quả thật có đạo hạnh.

 

Hắn còn nói hắn là tướng quân gì gì đó, nói ta là chưa thấy tư thế oai hùng của hắn trên chiến trường, nếu nhìn thấy, ta chắc chắn không thể tự kiềm chế mà yêu hắn.

 

Lúc ta nghe hắn nói như thế, chỉ cười nhạo một tiếng, lời của hắn, ta một chữ cũng không tin, làm gì có tướng quân nào vô lại như thế, e đó chỉ là giấc mơ của hắn.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Đi ra ngoài lâu như vậy, ta lại chưa từng nhớ tới Bùi Thời, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới mẫu thân, không biết mẫu thân ở chùa Thu Sơn có khoẻ không.

 

Ta cũng thỉnh thoảng gửi thư cho phụ thân và mẫu thân, ân cần thăm hỏi thân thể của bọn họ có an khang không, sau đó cũng đề cập tới chuyện ta chứng kiến ở bên ngoài.

 

Về phần chuyện của Triệu Quy Viễn, ta không thể tận hiếu trước mặt bọn họ, tất nhiên cũng không thể để cho bọn họ lo lắng, nên chưa từng đề cập qua.

 

Cách thành tiếp theo chỉ còn nửa ngày đường, nếu muốn vào thành, phải qua một đường núi, nghe nói trên đường núi kia có sơn phỉ, nhưng không thường xuyên xuất hiện.

 

Ta cho rằng vận khí của ta không tốt nhưng cũng sẽ không quá kém, mau chạy qua đoạn đường này là được, không ngờ, chúng ta đụng nhau với sơn phỉ.

 

Ta chưa từng thấy qua chuyện như thế, hơi có chút hoảng hốt.

 

Triệu Quy Viễn cưỡi một con ngựa ở bên ngoài, vén rèm xe lên nói: “Không cần lo lắng, mấy người này còn chưa đủ để ta đánh đâu.”

 

Ta thầm nghĩ hắn thật sự là không biết xấu hổ, bên ngoài ít nhất cũng có mười mấy người, còn chưa đủ cho đánh hắn.

 

Nhưng nghe hắn nói chuyện xong, ta quả thực bớt hoảng sợ, trái tim cũng lặng lẽ thả lỏng.

 

Dứt lời, hắn lại thả rèm của ta xuống, nghe hắn ở bên ngoài phân phó hai thị vệ canh giữ ở trước xe ta. Sau đó liền nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến, làm cho ta hết hồn hết vía, không dám xốc lên nhìn.

 

Cũng may không bao lâu, bên ngoài dường như đã đánh nhau xong, không có âm thanh gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bo-lo/5.html.]

 

Sau đó, Triệu Quy Viễn lại nhấc rèm của ta lên, cười nói: “Tang Tang, ta bây giờ là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng phải lấy thân báo đáp.”

 

Thấy dáng vẻ tươi cười rất đẹp trai tuấn lãng của hắn, trong lòng ta chỉ hoảng hốt một chút, lại nghe hắn nói chút lời khiêu khích, trong nháy mắt ta lại muốn đánh cho hắn một trận.

 

Bọn họ dùng dây thừng trói sơn phỉ vào thân cây.

 

Ngoại trừ Triệu Quy Viễn và hai thị vệ canh giữ trước xe ta, ba thị vệ còn lại đều bị thương ít nhiều. Cũng may cách thành không xa, chúng ta liền đến y quán trong thành trước, sau đó báo cho quan phủ đi trên đường núi áp giải sơn phỉ.

 

Lúc trước nghĩ tới chuyện đến thành này sẽ đuổi Triệu Quy Viễn đi, bây giờ ta nghĩ hắn cũng coi như đã cứu ta nên cũng không tiện thực hiện việc này.

 

Mấy thị vệ của ta trên người có thương tích, nên ở lại trong thành này hơi lâu.

 

Vì Triệu Quy Viễn luôn dính chặt bên cạnh ta, ông chủ nhà trọ liền cho rằng hai chúng ta là phu thê ra ngoài du ngoạn, ta và hắn giận dỗi nhau nên mới không ở chung một gian phòng.

 

Ta muốn giải thích, nhưng cái tên Triệu Quy Viễn này lại bảo đúng nên ông chủ nhà trọ tỏ vẻ đã hiểu.

 

Sau đó, ta thường nhìn thấy, ông chủ kia và Triệu Quy Viễn thâm thầm thì thì, hai người bọn họ nói chuyện còn liếc mắt nhìn ta một cái.

 

8

 

Không biết ông chủ kia dạy Triệu Quy Viễn những gì, sau đó trong phòng ta mỗi ngày đều bị ném vào một ít giấy màu hồng nhạt buộc thành hoa nhỏ, bươm bướm các loại.

 

Ta thấy mặt trên còn viết chữ, tò mò liền mở ra xem. Bên trong toàn là thơ tình, kết thúc còn viết Triệu Quy Viễn tặng Tang Tang, ta nhất thời ngưng nghẹn không nói được gì.

 

Chuyện gửi thơ tình này kéo dài mấy ngày sau, đột nhiên ngừng, ta lại có chút không quen, còn theo bản năng tìm kiếm trong phòng.

 

Ta nghĩ, có lẽ là Triệu Quy Viễn đã tìm đại phu để khám xem liệu bộ não đã hư hỏng lâu ngày của hắn có thể chữa khỏi được hay không.

 

Đến tối, ta mới nhận ra mình đã sai. Với bộ não của Triệu Quy Viễn, hắn sẽ không đi tìm đại phu. Hắn chỉ nghĩ rằng mình là người thông minh nhất thiên hạ.

 

Loading...