BỎ LỠ NIỀM TIN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-02 22:45:44
Lượt xem: 2,074
06
Mười một giờ đêm.
Hàn Thành chưa về nhà.
Tôi cũng không hỏi.
Bởi vì tôi vừa hẹn với Tần Mạc.
Cùng với vài người bạn nữa, chúng tôi đi đến quán bar sôi động nhất địa phương.
Nhạc sôi động đập vào màng nhĩ, mang đến cho người ta cảm giác phóng túng quên hết mọi thứ. Chúng tôi chọn một bàn rộng rãi và nhanh chóng chơi vui vẻ.
Uống ba vòng rượu, người bên cạnh tôi đột nhiên hưng phấn chỉ về một phía và kêu lên:
"Ôi trời! Chỗ đó chơi vui quá."
Mọi người nghe xong, lập tức có hứng thú, đồng loạt quay đầu.
Tôi cũng quay đầu theo.
Nhìn một cái.
Là chỗ quen biết.
Bàn không xa đó chính là đám bạn thân từ nhỏ của Hàn Thành, bảy nam một nữ, trên bàn đầy chai rượu.
Hàn Thành ngồi ở vị trí chính, cách xa không nhìn rõ mặt, nhưng theo động tác, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại trong tay anh bị Giang Mẫn giật lấy, sau đó, Giang Mẫn bước lên ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, giơ cao chai rượu trong tay.
Mọi người coi như chuyện bình thường, thậm chí lần lượt đứng lên hùa theo:
"Hình như là chơi trò chơi vua, uống rượu từ miệng sang miệng."
"Cô gái này quá đỉnh! Vừa mới bị yêu cầu cởi đồ lót, cô ta không nói gì rút ra treo lên cổ người bên cạnh, thao tác này, mười Trương Phi cũng không bì kịp."
"Thấy nam cưỡi nữ thì có rồi, chưa thấy bảy nam một nữ."
Mọi người đều cười, tôi không cười.
Bởi vì tôi thấy, Hàn Thành bỏ điện thoại xuống, trong tiếng hò hét của mọi người, để Giang Mẫn ngậm rượu cúi xuống, hé môi đáp lại...
Thật kinh tởm.
07
Giang Mẫn chưa kịp cho uống.
Bởi vì tôi đã đi đến.
Mỗi người bị tôi cho một bạt tai.
Cảnh tượng rất khó coi.
Nhóm bạn của Hàn Thành nói chỉ đùa giỡn, Giang Mẫn tỏ vẻ ấm ức nói chỉ là trò chơi.
Còn tôi, không biểu cảm, ném đồ lót mà cô ta còn treo trên người đàn ông khác vào mặt cô ta, rồi quay lưng bỏ đi.
"Thích chơi thì chờ tôi và Hàn Thành ly hôn rồi chơi cho thỏa thích."
Trước khi đi, tôi nói.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi nghiêm túc đấy.
Bởi vì tôi thực sự mệt mỏi rồi.
Nhưng Hàn Thành không đồng ý.
Anh đuổi theo tôi về nhà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bo-lo-niem-tin/chuong-4.html.]
"Vợ ơi, chúng tôi chỉ là chơi trò chơi thôi, Giang Mẫn đùa giỡn quen rồi, bọn anh đâu có coi cô ấy là con gái đâu…”
"Vợ ơi, em cũng giận rồi, cùng lắm sau này anh đảm bảo tuyệt đối không đùa giỡn với họ nữa…”
"Lục Âm Bạch, anh cũng không nói em đi bar với một đám đàn ông đâu!"
Càng dỗ dành, anh càng thiếu kiên nhẫn.
Cuối cùng, anh ấy nắm tóc và hét lên với tôi.
Lúc này, tôi đã thu dọn xong hành lý.
Đồ đạc của tôi khá nhiều, không thể thu dọn một lần là xong.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn ở lại với anh ta thêm một giây phút nào nữa:
"Tránh ra."
Tôi lạnh lùng nhìn cánh tay anh đang chắn trước mặt mình, ánh mắt nhìn lên, giọng nói lại bất ngờ bình tĩnh.
Thực sự đau lòng không phải là khi lớn tiếng cãi vã.
Mà là như bây giờ.
Mọi thứ đã không còn ý nghĩa.
Hàn Thành bị biểu cảm của tôi làm cho sợ hãi, dáng người cao lớn hơi khựng lại, khuôn mặt đỏ lên vì hơi men, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em cứ nhất quyết phải như vậy!"
"Hàn Thành, anh có thể chấp nhận tôi ngồi lên người Tần Mạc như thế không?"
Tôi hỏi.
Hàn Thành khựng lại.
Tôi bật cười khinh miệt, tiến sát anh một bước: "Anh không thể. Anh thấy chúng tôi đi công tác, ngồi chung ở ghế sau, cũng đã giận tôi, lạnh nhạt với tôi mấy ngày…”
"Vậy tại sao, anh lại yêu cầu tôi phải làm ngơ?"
"Đó không giống nhau!"
Hàn Thành thốt lên:
"Anh là đàn ông, em là phụ nữ, anh ra ngoài, không bị ai lợi dụng!"
Nghe những lời của Hàn Thành.
Một lần nữa, tôi bị sốc.
Thậm chí, tôi cảm thấy như lần đầu tiên nhận ra con người này.
Cơ thể không tự chủ run rẩy, khó tin nói:
"Vậy là, các anh đều biết, các anh biết hành vi của Giang Mẫn là sai trái, là buông thả, là đáng ghê tởm…”
"Nhưng, chỉ vì cô ta là phụ nữ, nên các anh vui vẻ hưởng thụ, tận hưởng cảm giác lợi dụng cô ta mang lại?"
Hàn Thành bị tôi dồn ép không thốt ra được một lời nào.
Giống như lớp mặt nạ bị bóc trần, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, vô thức tránh ánh nhìn của tôi.
Bị tôi nói trúng.
Tôi không nhịn được cười:
"Tần Mạc, là tôi cố ý tìm đến để chọc tức anh."
Tôi nói.
Ánh mắt Hàn Thành quay lại, lộ vẻ vui mừng.
Ngay sau đó, tôi nói tiếp: "Vì ban đầu tôi nghĩ, anh chỉ chưa nhận ra giới hạn trong quan hệ nam nữ, muốn anh từ trải nghiệm mà hiểu ra…”