BÌNH LUẬN CỨU VỚT NHÂN VẬT PHỤ - Chương 3.
Cập nhật lúc: 2025-02-23 12:28:09
Lượt xem: 476
Vết thương của tôi không nặng lắm, chỉ cần băng bó rồi uống ít thuốc là xong.
Cô chủ nhỏ cho tôi nghỉ phép dưỡng thương, sau đó dắt tôi đi làm những chuyện cô ấy thích nhất: đi spa, mua sắm, vân vân.
Tóm lại là xài tiền, xài tiền, xài thật nhiều tiền.
Dù sao thì cô ấy lắm tiền nhiều của.
Nghe nói thu nhập mỗi ngày của gia đình cô ấy lên tới 8, 9 con số.
Mỗi lần cô ấy đi mua sắm, chưa tiêu xài 6, 7 chữ số thì chưa đã đời.
Chúng tôi đi dạo từ sáng đến trưa, sau đó cô chủ nhỏ dẫn tôi đi ăn.
Hai miếng bít tết 3.800 tệ, một chai rượu 38.000 tệ, cộng thêm vài món tráng miệng.
Chỉ một bữa cơm, cô chủ nhỏ đã chi 4, 5 vạn tệ.
Tôi ăn không nổi cũng phải nuốt cho hết.
Khung bình luận lại hiện ra.
[Trên đời nhiều kẻ lắm tiền như vậy, tại sao không thể có thêm tui?]
[Hôm nay là sinh nhật tui, tui ước: Tui muốn làm Lý Tri Dao!]
[Cưng ơi, quay xe gấp đi em! Ngày tháng sung sướng của nữ phụ không kéo dài bao lâu nữa đâu. Ba mẹ cô ấy mất sớm, anh trai cũng sắp qua đời. Nữ phụ đúng chuẩn bình hoa di động, không biết kiếm tiền như anh trai mình. Một khi nhân vật anh trai ra đi, gia đình cô ấy sẽ lập tức sụp đổ.]
[Lầu trên nói thật hay bịa vậy? Anh của nữ phụ chắc chưa đầy 30 tuổi, sao có thể c.h.ế.t sớm như vậy được?]
[Anh ta là một cỗ máy kiếm tiền, quanh năm không ăn không uống, dẫn đến đau bao tử. Trong vòng chưa đầy hai năm, anh ta sẽ c.h.ế.t vì ung thư dạ dày.]
[Lại spoil. Xóa giùm cái!]
Tôi: “!!!”
Điên mất thôi!
Lý Tự Chi – anh trai của cô chủ nhỏ chính là trụ cột kinh tế của nhà họ Lý.
Hắn sắp chết, vậy cô chủ nhỏ phải làm sao bây giờ?
Không được, không được, không thể để hắn c.h.ế.t được!
Hắn nhất định phải sống thật khỏe mạnh, phải kiếm thật nhiều tiền thì cô chủ nhỏ mới có thể mãi mãi vui vẻ tiêu xài phung phí!
Tình cờ là nhà hàng chúng tôi đang ăn ở gần tòa nhà trụ sở của tập đoàn Lý thị.
Tôi đứng bật dậy, nói: “Cô chủ nhỏ, hay đem một phần cơm cho tổng giám đốc Lý đi?”
“Ai cơ?”
“Anh trai của cậu đó! Chỗ này rất gần công ty anh ấy. Dù sao giờ ăn trưa cũng qua chưa lâu, có lẽ anh ấy chưa kịp ăn đâu.”
“Thôi khỏi. Đâu phải không có người mua cho anh ấy đâu.”
Lúc Lý Tự Chi làm việc sẽ không nể mặt bất kỳ ai. Không chỉ nhân viên trong công ty bị quở mắng, đến cả cô chủ nhỏ cũng chịu chung số phận.
Bởi vậy nên trừ khi thẻ tín dụng gặp vấn đề, cô chủ nhỏ chẳng mấy khi muốn gặp anh trai mình.
“Nhất định sẽ có người mua nhưng anh ấy bận rộn công việc, thế nào cũng sẽ bỏ bữa. Cả cái tập đoàn, anh ấy là lớn nhất, ai dám ép anh ấy ăn cơm chứ?”
Chính là như vậy! Việc này, ngoại trừ cô chủ nhỏ, không ai làm được.
Tôi cố gắng thuyết phục cô ấy: “Cô chủ nhỏ, mấy hôm trước tớ có gặp tổng giám đốc Lý ở công ty, hình như anh ấy bị đau dạ dày. Chắc là do ăn uống thất thường…”
“Lăng-Thi-Thi!” Cô chủ bất chợt gọi tên tôi, còn khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng dậy, sau đó nở một nụ cười ranh mãnh: “Nói thật đi, có phải cậu… thầm thương trộm nhớ anh trai tớ rồi không?”
“A Thi, biết nhìn người lắm. Tớ tin cậu! Kể từ hôm nay, anh trai tớ chính là người đàn ông của cậu!”
Tôi: “???”
Đây là logic gì vậy?
Đúng là Lý Tự Chi đẹp trai, cao ráo, giá trị nhan sắc đỉnh của chóp nhưng quanh năm suốt tháng mặt giận mày chau, túm được ai làm việc không tốt là mắng chửi xối xả.
Làm gì có ai chán sống mà thích thùng thuốc nổ đó chứ?
[Chẳng trách mấy ngày nay bé shipper quyết tâm sửa đổi cốt truyện như vậy. Hóa ra là để ý anh trai của nữ phụ. Ha ha ~]
[Vậy tức là anh trai của nữ phụ sẽ không c.h.ế.t yểu nữa phải không?]
[Nói nghe nè, tui hơi ship cặp này nha~ Bé shipper giao cơm cho tổng tài bá đạo, nhưng tổng tài bá đạo muốn gạo nấu thành cơm với bé shipper. He he he ~]
Tôi không phải, tôi không có!
“Đi! Chúng ta đi ngay bây giờ!” Cô chủ nhỏ không cho tôi cơ hội giải thích, bảo nhà hàng làm một phần cơm mang về rồi kéo tôi đi giao đồ ăn cho anh trai cô ấy.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Lý Tự Chi thật sự là một cỗ máy kiếm tiền, đến công ty từ 5 giờ sáng, bận rộn đến tận giờ này, trừ 2 cốc cà phê ra thì chưa bỏ gì vào bụng. Mà bây giờ đã gần 3 giờ chiều rồi. Hắn không bị ung thư dạ dày thì còn ai bị?
“Lý Tự Chi, tụi em mang bữa trưa đến cho anh nè, mau ăn đi!”
Đang ngồi nơi bàn làm việc là một người đàn ông điển trai mặc áo vest, mang giày da, đeo kính gọng vàng. Hắn chỉ ngẩng lên nhìn một cái rồi lại dán mắt vào màn hình máy tính: “Thẻ lại có vấn đề, không thanh toán được à? Bảo trợ lý Phùng xử lý giúp em đi.”
Lý Tri Dao đặt hộp cơm ngay trước máy tính của Lý Tự Chi: “Em không đến để xin tiền. Tụi em mang cơm đến cho anh. Mau ăn đi!”
Lý Tự Chi nhíu mày: “Đem ra chỗ khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/binh-luan-cuu-vot-nhan-vat-phu/chuong-3.html.]
Lý Tri Dao không thèm nghe, kéo tôi đến trước mặt Lý Tự Chi: “Anh, đây là bạn thân của em – Lăng Thi Thi. Cậu ấy đang làm ở phòng quản lý của công ty anh. Từ giờ trở đi, cậu ấy sẽ đem cơm cho anh mỗi ngày.”
Lý Tự Chi đẩy hộp thức ăn ra rồi tiếp tục nhìn máy tính: “Không cần đâu.”
Màn hình máy tính chợt tối đen. Lý Tri Dao vừa thẳng tay rút luôn dây cáp ra.
Lý Tự Chi tức giận: “Lý Tri Dao! Em cút ra ngoài ra anh!”
Lý Tri Dao càng lớn tiếng hơn: “Lý Tự Chi, anh đã hứa với ba mẹ sẽ nghe theo lời em. Nếu anh không cho A Thi mang cơm cho anh, em sẽ không nhận anh là anh trai nữa. Em sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Mai mốt xuống dưới, ba mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Lý Tự Chi: “…”
Lý Tự Chi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng nhưng không dám mở máy tính nữa, ngoan ngoãn kéo hộp cơm đến trước mặt, mở nắp, bắt đầu ăn.
Hắn hiểu rõ tính tình em gái nhà mình, quả thật nói được làm được.
[Tổng giám đốc Lý ngoài mặt lạnh lùng, thật ra cưng em gái như mạng. Dọa xíu đã xanh mặt. Ha ha ha ha ~]
[Dáng vẻ cậy sủng mà kiêu của nữ phụ đáng yêu quá đi mất. Tự nhiên thấy hơi thích nhân vật này nha.]
[Tui cũng thích 2 anh em này. Bé shipper cố lên nha. Nhất định phải sửa lại cốt truyện, đừng để họ c.h.ế.t thảm!]
Lý Tri Dao nháy mắt với tôi, giả vờ nói chuyện với tôi, nhưng thật ra là nói cho Lý Tự Chi nghe: “A Thi, cậu ở lại đây trông chừng anh ấy ăn cho hết. Tớ đi dạo một lát, chừng nào cậu xong thì đến tìm tớ. Còn nữa, từ nay một ngày 3 bữa của anh trai tớ đều giao cho cậu phụ trách, không được bỏ bữa nào đó nhé!”
Tôi: “…”
Để cứu Lý Tự Chi khỏi c.h.ế.t sớm, tôi không có quyền từ chối.
Tôi như một cây cột điện đứng trước bàn làm việc của Lý Tự Chi, mắt không dám chớp trông chừng hắn ăn cơm.
Lý Tự Chi liếc tôi một cái: “Cô thật sự cần phải đứng đây nhìn tôi ăn sao?”
Tôi gật đầu, nghiêm túc nói: “Cần chứ. Anh Lý, anh mau ăn đi. Anh ăn xong rồi, tôi sẽ không quấy rầy anh làm việc nữa.”
Lý Tự Chi: “…”
Lý Tự Chi ăn nhanh hơn, ngay cả miếng bít tết to đùng cũng chỉ nhai vài cái rồi nuốt xuống.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Kể từ đó, ngày nào tôi cũng mang cơm đến cho Lý Tự Chi, không bỏ bữa nào.
Ban đầu, chỉ mang một ngày 3 bữa, nhưng hắn vừa đi công tác một chuyến đã gầy đi trông thấy.
Thế là tôi tăng lên một ngày 6 bữa.
Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, bữa khuya, bữa trà sáng, bữa trà chiều.
Gió mặc gió, mưa mặc mưa, bền lòng vững dạ.
Lý Tự Chi nhíu chặt mày: “Lăng Thi Thi, cô đang nuôi heo à?”
“Làm gì có. Anh Lý sao mà giống heo được. Heo nuôi là để bán lấy tiền, còn anh nuôi cũng đâu bán lấy tiền được đâu.”
Lý Tự Chi: “…”
Tôi cảm thấy khi nghe đến chữ “heo”, hắn có vẻ không vui, bèn nói thêm: “Anh Lý, nuôi anh là để anh không bị đói rồi đau bao tử. Anh nhất định phải khỏe mạnh, an khang.”
Biểu cảm Lý Tự Chi rõ ràng tốt hơn nhiều, còn hiếm khi cong khóe môi: “Tôi chưa đói đến đau bao tử thì đã bị c.h.ế.t vì bội thực rồi.”
“Không nha. Tôi kiểm soát lượng thức ăn rồi, chắc chắn không làm anh bể bụng đâu.”
Lần này, Lý Tự Chi bật cười thành tiếng.
[Ha ha ha ha ~ Bé shipper nói quá hay, tui cười xỉu ngang xỉu dọc.]
[Chuyện gì thế này? Sao cứ thấy ngọt ngọt?]
[Tổng giám đốc cười rồi. Đôi mắt cũng lấp lánh ánh sao. Tui tuyên bố, tui ship cặp này!]
[Bé shipper ơi, chi không muốn xem em giao cơm nữa. Chị muốn xem em và tổng giám đốc thổi gạo thành cơm ngay tại chỗ. He he he ~ Nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức.jpg]
Tôi: “…”
Không thấy gì hết, không thấy gì hết, không thấy gì hết.
Tôi không chỉ giao 6 bữa ăn một ngày cho Lý Tự Chi, còn gửi tin nhắn Wechat cho hắn mỗi ngày.
Đủ các loại tuyên truyền, tiếp thị từ Taobao và Tiktok:
[Ăn uống không đúng giờ giấc sẽ dễ dàng nhiễm phải vi khuẩn HP!]
[Nếu ăn uống không đầy đủ, nguy cơ mắc bệnh viêm dạ dày và loét bao tử có thể lên tới 100%!]
[Một thanh niên được chuẩn đoán mắc ung thư dạ dày do ăn uống thất thường!]
[Kiếm tiền tuy quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn. Đừng để có mạng kiếm tiền, không có số hưởng.]
[Nguyên tắc dưỡng sinh đầu tiên là ăn uống điều độ, kết hợp làm việc với nghỉ ngơi hợp lý.]
Vân vân và mây mây.
Tuy hắn chưa bao giờ trả lời tôi nhưng không hiện dấu chấm than đỏ, tức là hắn chưa chặn tôi. Thế là tôi kiên trì gửi tin, nhắc nhở hắn duy trì chế độ ăn uống và nghỉ ngơi đều đặn.
[Tổng giám đốc Lý: Cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi]
[Tổng giám đốc Lý: Ồ quao, cô ấy thật sự quá yêu tôi. Chưa có ai trên đời này quan tâm đến tôi như cô ấy.]
[Tổng giám đốc Lý sau khi biết được sự thật nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ha ha ha ha ha ~]