BÌNH LUẬN BẮT TA ĐÂM ĐẦU VÀO HỐ LỬA, TA KHÔNG LÀM - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-28 07:46:20
Lượt xem: 4,070

“Cái gì? Có người rơi xuống nước? Là Lục tiểu thư vừa được ban hôn đẩy sao? Đẩy chính là thứ nữ nhà Hộ bộ Thị lang?”  

 

“Không lẽ nào? Lục tiểu thư vì ghen tị với nhan sắc của Bạch tiểu thư, cố ý đẩy người ta xuống nước giữa mùa đông giá rét? Cũng độc ác quá đi?”  

 

Ta đứng xa xa, nhưng vẫn nghe rõ ràng những lời bàn tán của bọn họ.

 

Ba câu nói, đã chứng thực danh tiếng nữ tử tâm cơ độc ác của ta.  

 

Quả nhiên đây chính là một thế giới trong sách, những người qua đường căn bản chẳng cần dùng đến đầu óc.  

 

Chỉ cần đến thời khắc mấu chốt, thốt ra những tiếng kinh thán của vai quần chúng là đủ.  

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

 

4

 

Bên cạnh, Thẩm Triều Mộ còn thò đầu ngó xuống hồ sen.  

 

Vừa kéo ta ra xa vài bước.  

 

Hắn dùng cán quạt vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình như thế sợ hãi lắm.  

 

“Ai da da, sao lại bất cẩn thế chứ? Vị hôn thê của ta, nàng thế nào? Có bị dọa sợ không?  

Chúng ta đứng xa một chút, kẻo lát nữa hai người kia trèo lên b.ắ.n hết nước vào người chúng ta đấy.”  

 

Khóe miệng ta giật giật đôi lần.  

 

Kinh ngạc nhìn sang Thẩm Triều Mộ bên cạnh.  

 

“Ngươi không xuống cứu Bạch Nhụy Tâm sao? Anh hùng cứu mỹ nhân, đây chính là cơ hội tuyệt vời để lấy lòng Bạch tiểu thư đấy.”  

 

Thẩm Triều Mộ liếc nhìn ta với vẻ mặt quái dị.  

 

Quyết đoán lùi lại một bước, mở cây quạt giấy, phe phẩy vài cái.  

 

“Ta không biết bơi, hơn nữa nàng mới là hôn thê của ta, sao ta phải xuống vớt một cô nương khác? Lục tiểu thư, kỳ thực ta là người rất chung thủy.”  

 

Hắn khẽ cúi đầu, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhìn ta cười ôn hòa và vô hại.  

 

Những dòng chữ kia lại bắt đầu điên cuồng chạy qua. 

 

【Mùa đông lạnh giá, con công nhà ai xòe đuôi vậy? Đừng phẩy quạt nữa, cẩn thận làm mình cảm lạnh luôn đấy!】  

【Ha ha ha, Thẩm Triều Mộ thật đê tiện, hắn làm sao vậy? Hắn không đi theo lối nam phụ si tình độc ác nữa à? Sao lại bắt đầu tán tỉnh nữ phụ rồi?】  

 

【Một tên củ cải lăng nhăng mà dám nói mình chung thủy, ha ha ha, câu nói hài hước nhất thế kỷ!】  

 

Trong lúc ta và hắn tán gẫu.

  

Bạch Nhụy Tâm đã được Tạ Uẩn vớt từ trong hồ sen lên.  

 

Hai người họ trông như gà nhúng nước.  

 

Vô cùng chật vật.  

 

Tạ Uẩn mặt lạnh như băng, ôm Bạch Nhụy Tâm bước qua trước mặt ta. 

 

Trước khi đi, còn hung hăng trừng ta một cái.  

 

“Quả nhiên ngươi không có lòng bao dung.”  

 

Ta?  

 

Lòng bao dung?  

 

Ta bao dung ai? Nàng ta với ta có quan hệ gì, ngươi với ta có quan hệ gì?  

 

Tạ Uẩn và Bạch Nhụy Tâm rời đi với đám người vây quanh.  

 

Bên hồ sen chỉ còn lại ta và Thẩm Triều Mộ.  

 

Ta ho khan hai tiếng, “Vừa rồi đa tạ thế tử gia đã lên tiếng giúp ta.”  

 

Thẩm Triều Mộ không đáp, chỉ liếc ta một cái đầy kỳ quái.  

 

“Vậy là, nàng thực sự không nhớ chút gì về ta sao, Tiểu Nhứ nhi?”  

 

Tiểu Nhứ nhi?  

 

Chuyện tối nay gây ra không ít sóng gió.  

 

Ngày hôm sau, tin tức đã lan khắp hậu cung.  

 

Có người biết chuyện thêm mắm dặm muối, truyền đến tai hoàng hậu. 

 

Nhưng tối qua bệ hạ vừa tứ hôn, chẳng ai dám làm ầm lên trước mặt bệ hạ.

  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/binh-luan-bat-ta-dam-dau-vao-ho-lua-ta-khong-lam/chuong-4.html.]

Chỉ có điều, ngày thành hôn của ta và Thẩm Triều Mộ lại được đẩy sớm nửa tháng.  

 

Nói là sợ đêm dài lắm mộng, e lại sinh thêm chuyện.  

 

Ta ngày ngày ngồi trong phủ thêu áo cưới.  

 

Nữ tử chưa xuất giá đều phải tự tay thêu áo cưới cho mình, nói là áo cưới, thực ra cũng chỉ là thêu một tấm khăn trùm đầu mà thôi.  

 

Phủ đệ của huynh trưởng ta không lớn, gọi là phủ, kỳ thực chỉ là một tiểu viện.  

 

Ngày trước còn chút nhân khí, giờ thì chẳng có lấy một bóng người nào. 

 

Vậy nên, nghĩ thế nào đi nữa, vị trí thế tử phi cũng không thể rơi vào tay ta, vì môn không đăng hộ không đối, trừ phi ta là muội muội của đại tướng quân.  

 

Nhưng huynh trưởng ta rốt cuộc chỉ là một phó tướng.  

 

Chỉ có điều, Thẩm Triều Mộ không biết đầu óc bị làm sao, cứ ba ngày hai lượt mang lễ vật đến nhà ta.  

 

Mỗi lần đều hỏi ta vài câu kỳ quái.  

 

Tiểu viện vốn lạnh lẽo, vì đống đồ hắn sai người mang tới mà chất đầy kín mít. 

 

Mỗi lần đều bị ta lạnh mặt đuổi ra ngoài.  

 

Cho đến ngày hội hoa đăng.  

 

Dân phong Thịnh Kinh phóng khoáng, hội hoa đăng nam nữ đều có thể ra ngoài.  

 

Nếu gặp ý trung nhân, còn có thể công khai tặng túi thơm hay đèn lồng.  

 

Những dòng chữ đã lâu không thấy, nay lại nhanh chóng nhảy lên.  

 

【Hội hoa đăng chẳng phải là tình tiết nam nữ chính trong nguyên tác phát triển tình cảm sao? Nếu không phải Lục Nhứ tâm cơ bỏ thuốc để làm hỏng thanh danh nữ chính, thì nữ chính cũng chẳng thể thuận lợi cùng nam chính gạo nấu thành cơm được.】  

 

【Đúng là đoạn này, đáng xem lắm! Sau khi biết Tạ Uẩn thích Bạch Nhụy Tâm ở hồ sen, nữ phụ độc ác luôn ôm hận trong lòng. Rõ ràng Tạ Uẩn đã đồng ý cưới nàng ta, vậy mà nàng ta vẫn không yên tâm, nhất định phải hủy hoại trong sạch của người ta!】  

 

【Không đúng, lần trước tôi xem, cốt truyện đã thay đổi rồi mà? Tạ Uẩn đâu có trở thành hôn phu của Lục Nhứ đâu, vậy cốt truyện còn theo nguyên tác không?】  

 

【Chắc chắn sẽ theo chứ, đó là nguyên tác mà! Nữ phụ độc ác chỉ nhất thời hâm lên thôi, chẳng mấy chốc lại quay về mạch truyện chính thôi mà.】  

 

Ta lặng lẽ xem hết những dòng chữ chạy qua, quay đầu lại.  

Lần nữa từ chối đề nghị đi chơi hội đèn của nha hoàn trong phủ.

 

Không đi, không dạo, không bỏ thuốc.

 

Lười giúp bọn họ diễn kịch.  

 

Kết quả vừa chập tối,  

 

Ta đang định sai nha hoàn thắp đèn, tiếp tục xem mấy cuốn thoại bản gần đây mua ở hiệu sách.  

 

Ngoài tường viện.

 

Một bóng dáng mặc áo lam nhạt, động tác gọn gàng trèo lên tường.  

 

Ta lạnh lùng nhìn động tác của kẻ đó.  

 

Hắn dường như nhận ra, quay đầu nhìn ta, gương mặt tuấn tú vô song thoáng cứng lại.

  

“Thật khéo, Lục tiểu thư, nàng cũng ra ngắm trăng à?”  

 

“Sở thích của thế tử gia thật phong phú, nửa đêm thích trèo tường nhà người ta, trông rất thành thạo.”  

 

Động tác của Thẩm Triều Mộ lập tức chậm lại, khó khăn trượt xuống khỏi tường viện.  

 

“Đâu có đâu có, bản thế tử lần đầu trèo tường mà.”  

 

Những dòng chữ lại điên cuồng chạy qua.  

 

【Ha ha ha, Thẩm Triều Mộ nửa đêm trèo tường nhà vợ bị bắt quả tang rồi, ngươi có cần phóng túng thế không?】  

 

【Hắn còn giả bộ nữa, không biết vợ hắn đã phát hiện ra rồi sao? Đại sư diễn trò!】

  

【Thẩm Triều Mộ đầy bụng xấu xa này, rõ ràng muốn kéo nữ phụ ra làm bia đỡ đạn, cố ý phá hoại buổi hẹn của Tạ Uẩn và Bạch Nhụy Tâm.】  

 

Những hàng chữ đã tiết lộ toàn bộ cốt truyện.  

 

Vậy nên ta cũng biết ý đồ của Thẩm Triều Mộ.  

 

Quả nhiên, dù ta không ra ngoài,  

 

Cốt truyện chính vẫn sẽ cưỡng ép ta hoàn thành.  

 

Thế là không đợi hắn mở miệng, ta khoác thêm áo lông cáo, bước theo hắn ra ngoài. 

 

Loading...