BIỆT LAI XUÂN BÁN, MINH NGUYỆT NHƯ KHA - 7
Cập nhật lúc: 2025-02-07 13:08:41
Lượt xem: 651
9.
Trạng nguyên lang ở rể, Đàm Cảnh Hoan lại không phân phủ, bốn bề đều là tai mắt của nàng ta, ta cũng không trông mong kết quả tốt đẹp gì.
Tiêu ma ma mặc một bộ áo đỏ không vừa người, ngồi trong một mảnh sân bố trí sơ sài, ánh mắt rất nhạt.
Bà ta không nói gì, nhưng lúc Đốc Lang hào hứng kéo ta vào phòng, bà không nói gì mà đưa hắn sang căn phòng khác.
"Đốc Lang không phải đứa trẻ hư, chúng ta cũng không muốn hại đời ngươi."
"Ta chỉ hy vọng... Ngươi không nên trách hắn."
Dứt lời, bà xoay người sửa sang lại giường nhỏ, không nhìn thấy ánh mắt đầy cảm kích của ta.
Nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm được nước lấn tới, theo Đàm Cảnh Hoan cùng nhau hành hạ ta.
Tiêu ma ma ít nói, thích yên tĩnh, công việc hàng ngày của bà là chăm sóc hoa cỏ cho các quý nhân, rất phù hợp với người câm như ta.
Ta bị Đàm Cảnh Hoan sai đi dọn nhà xí, cả người lúc nào cũng hôi thối nhưng bọn họ vậy mà không chê bai.
Trong gian nhà, kẻ ồn ào nhất là tên ngốc Đốc Lang.
Mặc dù hắn đần độn nhưng lại hiểu thành hôn nghĩa là gì, làm chú rể phải bảo vệ nương tử thật tốt, luôn hay cướp lấy việc dọn nhà xí của ta, hoặc là thừa dịp Tiêu ma ma không chú ý, hái xuống một bó hoa nhét vào tay áo của ta.
Suy cho cùng, hắn là người chẳng hiểu gì nên chẳng ai thực sự so đo với hắn.
Đốc Lang hiếu động, luôn lơ đãng làm rách áo, việc khâu vá mà Tiêu ma ma luôn làm giờ lại đến tay ta.
Nếu lúc bận rộn thì ta chỉ lo khâu lại cho kín là được.
Nếu có thời gian rảnh, sẽ rảnh rỗi sinh nông nổi, thêu linh tinh lên áo hắn, khiến Đốc Lang vui đến nỗi chạy khắp nơi để khoe khoang đồ mà nương tử hắn làm cho.
Nhưng ta mãi mãi không quên mục đích thực sự mà ta tới phủ này.
Danh sách nắm ấy ta chỉ vội vã lật hai trang, bây giờ còn nhớ chỉ có Trầm thị lang, người qua lại thân thiết nhất với cha ta.
Chính là người hôm nay sẽ tới bàn chuyện giữa nhi tử nhà mình cùng với Tam tiểu thư Đàm gia.
Trong kinh thành nhiều nam nhân như vậy, kẻ đáng ghét nhất vẫn là Thẩm Tầm Chương
Luôn ỷ vào gia thế tốt mà chơi bời lêu lổng, chẳng những suốt ngày đi đọ dế với đám bạn, còn hay vươn đầu ra khỏi bình phong làm mặt quỷ với ta.
So với Đàm Cảnh Yến thì đúng là như trên trời dưới đất.
Nhưng nhìn xuyên qua hành lang dài quanh co uốn lượn, ta lại suýt nữa không nhận ra hắn.
Thiếu niên ngây thơ ngày ấy giờ đã trở nên trầm ổn thận trọng, kể cả đang đối mặt với sự trêu chọc dây dưa của Đàm Cảnh Vũ, cũng là một bộ dáng thản nhiên như thường, nhưng giữa hai lông mày lại có thần sắc uể oải, cho thấy hắn đang thiếu kiên nhẫn.
Trưởng bối hai nhà đang nghị sự ở tiền viện, Thẩm Tầm Chương liền tìm lý do bỏ rơi Đàm Cảnh Vũ tiền vào hậu viện.
Đời người có 3 cái gấp, kẻ kiêu ngạo thanh cao đến mức nào cũng không thể tránh khỏi ngũ cốc luân hồi.
Lúc nhìn thấy Thẩm Tầm Chương vào nhà xí, ta vỗ n.g.ự.c một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/biet-lai-xuan-ban-minh-nguyet-nhu-kha/7.html.]
Sáng sớm ta đã hối lộ cho đại nương trong nhà bếp, để bà đổi điểm tâm hôm nay thành bánh đậu, mặc dù có hơi đau ví, nhưng rất có hiệu quả.
Ta núp ở phía sau nhà xí, lặng lẽ kéo sợi tơ trong tay.
Gần như là đồng thời, bên trong truyền tới âm thanh quát mắng trầm thấp khó khắc chế của Thẩm Tầm Chương.
Nếu như trước kia, hắn nhất định phải mắng mỏ cho tới khi đục được cả lỗ trên bầu trời mới thôi.
Nhưng bây giờ hắn chỉ vội vàng chạy ra, nhìn bốn phía, thấy ta và Đốc Lang đã sớm canh ở một bên há miệng chờ sung.
Đốc Lang bị ta lặng lẽ vỗ cánh tay một cái, do dự chốc lát, giả bộ hét to một tiếng.
"Ôi chao! Quý nhân làm dơ y phục, phải lấy lòng kiểu gì đây?"
"Mau mặc vào xiêm y sạch sẽ này của ta đi, để nương tử của ta giúp quý nhân giặt sạch!"
Ánh mắt Thẩm Tầm Chương u ám, sắc mặt nghiêm nghị, cắn răng nhận lấy quần áo của Đốc Lang.
Hắn thích nhất sĩ diện hão, nhất định sẽ không bao giờ chịu ra ngoài gặp người với bộ dạng bẩn thỉu này.
Sau khi Thẩm Tầm Chương thay quần áo xong, thần sắc ngưng trọng, vội vã rời đi, ngay cả lời cáo từ với Đàm đại nhân cũng lười nói.
Đốc Lang len lén kéo ống tay áo của ta, dán vào bên tai phả hơi nóng khiến ta phải rụt cổ lại.
"Nương tử, quý nhân, chơi vui."
10.
Tính tình của ta trước nay đều rất lỗ mãng, không chỉ dám tranh giành với Dư Minh Dao mà còn đánh cả Thẩm Tầm Chương.
Nhưng xét cho cùng, đều là hắn khơi chuyện ra trước.
Thẩm Tầm Chương có thể nhận ra mấy trò bịp ta thêu trên áo của Đốc Lang, cũng nhìn thấy tờ giấy bị ta nhét vào bên trong y phục.
Năm ấy ta chơi đùa cùng hắn, cũng từng xé rách xiêm y của hắn.
Hắn nằng nặc đòi ta phải tự tay sửa lại cho hắn, sửa không hợp ý hắn thì hắn sẽ phá đi bắt làm lại.
Trên tờ giấy hẹn hắn đến phủ Thái sư cũ chờ ta.
Nhưng ta lại không chắc chắn rằng hắn nhất định sẽ tới.
Ngôi nhà kia sau khi xảy ra chuyện đã bị người khác mua lại, nhưng chưa chờ được tân trang xong, họ đã bị tiếng ồn bên trong làm cho sợ hãi bỏ chạy. Không uổng công ta ngồi xổm ở đó như một kẻ ăn xin hàng ngày, mỗi khi có người đến, ta liền tóc tai bù xù lăn ra khóc.
Càng về sau, mọi người dần cảm thấy nơi đó xui xẻo, không ai lui tới nữa.
Số tiền mà người Đỗ gia nhét cho ta sau khi rời kinh kia đủ để ta mua lại phủ Thái sư.
Khi ấy chủ nhà còn cảm ơn ta rối rít, không hiểu nổi thứ đồ vô dụng trong tay lại có người muốn mua, nhanh nhẹn trả lại tiền thừa như sợ ta sẽ đổi ý.
Ta quanh quẩn trong nhà hồi lâu, đang lo lắng không biết nên ra khỏi phủ thế nào, một vài ma ma đã chạy vào đỡ ta ra tiền sảnh.