BIỆT LAI XUÂN BÁN, MINH NGUYỆT NHƯ KHA - 5

Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:49:50
Lượt xem: 666

Không biết vì sao, ta nhớ tới hai cái tát mà Dư Minh Dao tát ta trước khi đẩy ra ngoài. Đã qua một năm mà ta vẫn cảm thấy má mình nóng rát.

 

Ta mạnh mẽ kéo nàng về nhà, đè nàng xuống trước giường của phu nhân, bản thân mình cũng quỳ xuống bên cạnh.

 

Đỗ Thùy Vinh nhìn người thân sinh bệnh ở trên giường, có lẽ là hiểu ý của ta, lại khóc lóc một hồi trong n.g.ự.c phu nhân.

 

Chẳng qua là 1 nam nhân, chẳng qua là mười năm thanh xuân, ít nhất Đỗ Thùy Vinh còn chưa mất đi thứ quý giá nhất.

 

Mà ta thì cái gì cũng không còn.

 

Đỗ Thùy Vinh vất vả ngừng khóc, nhìn rõ bộ mặt thật của nam nhân trong thiên hạ.

 

Trước cửa Đỗ gia lại bị một nhóm người thổi kèn đánh trống chặn kín.

 

Người canh cổng chạy vào báo rằng người của Đàm gia tới.

 

Đàm nhị tiểu thư muốn cưới vợ lẽ cho chồng.

 

Bà mai chanh chua lấy ra bức thư giữa Đỗ Thùy Vinh và thư sinh rồi đưa cho mọi người xem, mở miệng nói những lời lộ liễu khó nghe.

 

Đỗ Thùy Vinh tức giận đến nghiến răng, thà lấy một mảnh lụa trắng treo cổ còn hơn để bọn họ tùy ý chà đạp mình.

 

Việc bắt rể trên bảng vàng rất phổ biến, bất kỳ ai cũng có thể làm được, nhưng lại không thể bắt tên Trần Thế Mỹ kia quay về.

 

Có tin đồn rằng Đỗ Thùy Vinh đã tự tử bằng cách nhảy sông vào ngày đó, nhưng không ai ngờ rằng điều này lại trở thành một mũi tên tấn công Đàm gia trên triều.

 

Đàm nhị tiểu thư không muốn từ bỏ hôn ước, không thể hy sinh con xe để cứu tướng, đành phải kéo Đỗ Thùy Vinh vào vũng lầy của Đàm gia.

 

Thừa lúc chủ nhân không để ý, ta vội vã chạy vào phòng Đỗ Thùy Vinh, mặc lên người bộ quần áo nàng ấy thích nhất, cài hoa lụa và che mặt rồi chạy ra ngoài.

 

Khi Lý trù nương đang lo lắng quan sát thì bỗng cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua, chợt nghe thấy “ầm” một tiếng, ta đã trượt khỏi khung cửa và ngã xuống đất.

 

Cơ thể của Lý trù nương đã chắn hết ánh mắt của mọi người xung quanh, bà suýt hét lên vì sợ hãi, nhưng đã bị ta kéo tay áo lại.

 

Nhìn theo ánh mắt của ta, khuôn mặt của lão gia và phu nhân đã đẫm nước mắt, nhưng họ vẫn giữ chặt Đỗ Thùy Vinh, không cho nàng tiến lên một bước.

 

Tiếng kèn và trống ngừng lại trong chớp mắt, Lý trù nương hét to một tiếng “tiểu thư”, âm thanh rất vang dội hòa lẫn đau thương.

 

Bà mai trố mắt nghẹn họng nhìn vết m.á.u trên cột, lui về sau hai bước, sợ mình chọc tới mạng người, vội vàng bỏ lại đám người phía sau, quay người bỏ chạy mất dạng.

 

7.

 

Sau khi ta đ.â.m đầu vào cột, Đỗ Thùy tỏ ra bình tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ là luôn canh giữ bên giường ta cả ngày, giữa đêm tỉnh giấc thấy nàng ngồi bên cạnh, có hơi đáng sợ.

 

Ta vỗ vỗ tay nàng, tỏ ý vết thương tuy rằng nhìn đáng sợ, thật ra không nặng, chỉ là hơi hoa mắt chóng mặt, ngủ không sâu giấc, nếu nàng còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy sẽ càng ngủ không ngon.

 

Sáng sớm lão già cùng Lý trù nương đến đưa thuốc cho ta, khuôn mặt ông tràn đầy vẻ áy náy.

 

Ông nói rằng đã thương lượng với phu nhân, muốn nhận ta làm nghĩa nữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/biet-lai-xuan-ban-minh-nguyet-nhu-kha/5.html.]

Lý trù nương dùng sức rót thuốc cho ta, chỉ mong có thể đè đầu ta đồng ý hộ.

 

Ta bị bà dùng cùi chỏ huých huých mấy lần mới gật đầu.

 

Nhưng bọn họ vẫn chưa hiểu hết thủ đoạn của mấy người đó.

 

Thứ mà người bình thường liều c.h.ế.t để đổi lấy chút thời gian thở dốc ấy, đối với quyền thế chỉ là trò vặt vãnh.

 

Mỹ danh cương liệt của Đỗ Thùy Vinh vang dội, bọn họ không dám vào ép vào chỗ chết, nhưng lại khiến lòng ta thấy nôn nao lo lắng, hận không thể dẹp bay.

 

Những này qua, ta không có giây nào ngừng nghỉ thu thập hành lý cho Đỗ Thùy Vinh.

 

Phu nhân bảo ta quá nhạy cảm, nhưng cũng rộng rãi để cho Đỗ Thùy Vinh trở về quê ở Giang Nam giải sầu một chút.

 

Ngay cả Lý trù nương cũng cảm thấy ta chuyện bé xé ra to, chỉ có Đỗ Thùy Vinh nhìn ta gấp gáp, thuận theo bị ta đẩy lên trên thuyền xuôi về phía nam.

 

Hai ngày sau khi nhận được thư của nàng từ Giang Nam gửi về, cửa lớn Đỗ gia lại bị chặn.

 

Lần này không phải bà mai của Đàm gia, mà là người hầu thân cận của Thái hậu.

 

Thái hậu nghe được mỹ danh của Đỗ gia tiểu thư, cảm động bởi sự trinh liệt ấy, lại bảo hoàng đế đưa ra một cáo mệnh, ban cho Trạng nguyên lang làm thiếp.

 

Lão gia phu nhân không biết những đấu đá trong đó, khẩn trương đến nỗi suýt ngất xỉu.

 

Nhưng ta biết, Thái hậu chính là cô ruột của Quận chúa Cao Dương, yêu ai yêu cả đường đi, hoàng đế cũng coi cháu gái nhỏ này như người thân, sợ rằng Đàm tiểu thư đã tìm tới nàng ta.

 

Một lần quyền thế đấu đá không ép c.h.ế.t được ngươi, vậy thì lại một lần nữa.

 

Mảnh ngói có cứng rắn đến đâu đi chăng nữa, cũng không chịu nổi búa lớn đập vào liên tục.

 

Đỗ gia chẳng qua chỉ là một thương nhân nhỏ nhoi, không tìm được cách giải quyết

 

Phu nhân chỉ có thể đến cầu xin ta.

 

Tiểu thư đã đi Giang Nam, trên thánh chỉ chỉ nói là nữ nhi Đỗ gia, ngay cả tên họ cũng không có, ta nửa tháng trước đã trở thành nghĩa nữ được ghi trên gia phả, đương nhiên cũng không trái với thánh chỉ.

 

Phu nhân xin ta gả thay, nhưng cũng chính là mong muốn của ta.

 

Bọn họ chuẩn bị cho ta vài mảnh đất và cửa hàng phòng thân, nhưng ta 1 xu cũng không lấy.

 

Nơi ăn thịt người như vậy, ngay cả tính mạng còn chẳng nắm giữ được, huống chi là tiền bạc.

 

Bọn họ mang theo tất cả hạ nhân, dưới con mắt chăm chú của ta lên thuyền, con thuyền đi xa dần, xa dần. Đến khi trong mắt ta, nó chỉ như một dấu chấm nhỏ.

 

Cho đến tận ngày gả đi ta mới phát hiện, phu nhân giấu trong cái chăn ta mang theo một xấp ngân phiếu, bằng một nửa số tiền còn lại trong tay của họ.

 

Ta ngồi trong sân, bốn bề vắng lặng, nhìn cây lạp mai ở một bên, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ, khóe môi khẽ cong.

 

Kẻ quyền thế thường ngạo mạn, nhưng cho dù bọn họ muốn nghiền c.h.ế.t một con kiến hôi như chúng ta, cũng nên đến trước mặt Diêm vương hỏi xem tên của con kiến đó là gì.

 

Loading...