BIỆT LAI XUÂN BÁN, MINH NGUYỆT NHƯ KHA - 3

Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:48:58
Lượt xem: 551

"Trưởng nữ phủ Thái sư Dư Minh Dao, cấu kết kẻ gian, hại c.h.ế.t chí thân, hơn ba mươi người... Ôi chao, người đàn bà này lòng dạ thật ác độc quá!"

 

"Hình như không phải? Nhìn không giống lắm."

 

"Ai mà biết được, cũng được viết lên cáo thị rồi, sao mà sai được ?"

 

"Chen cái gì mà chen, bẩn quá!"

 

Ta lảo đảo chen ra khỏi đám người, không dám quay đầu nhìn lại cái cáo thị kia nữa.

 

Cảm giác đói bụng suốt mấy tháng qua khiến cả người ta lâng lâng.

 

Ta giống như mất đi người tâm phúc bên cạnh chống đỡ, tiếng mọi người ồn ào bên tai như xa như gần.

 

Một bước, hai bước, ba bước...

 

Mẹ ta đã từng nói, nếu trên núi bị rắn độc cắn, không nên di chuyển.

 

Nhưng lúc này ta cảm thấy chóng mặt, như có một con trăn khổng lồ đang quấn chặt quanh cổ, ta lại không thể dừng lại.

 

Khi chút sức lực cuối cùng cũng không còn nữa, hai đầu gối ta mềm nhũn, ngã xuống đất, nhưng bản năng sinh tồn vẫn còn, không biết đã chộp được thứ gì phía trước.

4.

 

Chóp mũi khẽ nhúc nhích, ta bị đánh thức bởi mùi thơm của đồ ăn – thứ đã lâu rồi ta chưa được ngửi thấy.

 

Ta gắng gượng mở mắt, nhìn thấy xung quanh là một khung cảnh lạ lẫm, bên tai truyền tới một vài tiếng vang.

 

Nghe thấy tiếng ta chuyển mình, một người phụ nữ vóc dáng hơi mập, mặt mũi hiền lành đi đến, hai tay bà dính chút mỡ, sau khi lau lung tung trên áo vài cái mới đưa tay ra đỡ ta dậy.

 

"Ngươi bị đói tới ngất sao?"

 

"Ta mới vừa làm vài món, ngươi ăn một chút đi."

 

Bà đưa tới một bát canh dầu mỡ nổi lềnh phềnh.

 

Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ không chịu ăn hết.

 

Nhưng giờ đây, cơn thèm ăn mà ta nghĩ sẽ bị nhấn chìm bởi món canh loãng như nước kia lại trỗi dậy.

 

Thấy ta ăn ngấu nghiến, người phụ nữ mỉm cười, nhưng ngay sau khi ta vừa buông bát xuống đã phải cúi gập người mà nôn ra hết tất cả những thứ vừa ăn ra ngoài.

 

Người phụ nữ không tức giận, chỉ là vỗ đùi ảo não, lẩm bẩm rằng có lẽ do đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, rồi đi lấy thêm một bát nước trong.

 

Ta vừa mới bình tĩnh lại, bà liền kéo lấy ta hỏi:

 

"Gia đình cô nương gặp nạn sao?"

 

"Có còn người thân trên đời hay không?"

 

Ta lắc đầu, lại sợ bà hiểu lầm, chỉ chỉ vào cổ họng của mình, khoát tay một cái.

 

Vẻ tiếc nuối trên mặt người phụ nữ càng đậm hơn.

 

"Thật đáng thương ... Vừa rồi ngươi choáng váng ở trên đường, suýt nữa bị người ta giẫm phải, ta chỉ đành mang ngươi về nhà trước rồi tính tiếp."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/biet-lai-xuan-ban-minh-nguyet-nhu-kha/3.html.]

"Ta họ Lý, là trù nương (đầu bếp) trong căn nhà này, lúc ngươi vẫn đang ngất xỉu thì phu nhân đã tới thăm rồi."

 

"Nếu ngươi không có chỗ ở thì có thể ở lại đây cũng được."

 

Lý trù nương hơi hé miệng, giống như có hơi ngượng.

 

"Chúng ta cũng không giàu có gì, không thể đưa cho ngươi thứ gì tốt… Nhưng cái ăn cái mặc thì vẫn đủ."

 

Sợ bà đột nhiên đổi ý, không đợi nói xong, ta vội xuống giường dập đầu 3 cái về phía bà, âm thanh đầu đập xuống đất khá lớn dọa bà giật mình lùi 1 bước, xong lại vội đưa tay tới đỡ ta dậy. 

 

Chủ của căn nhà này họ Đỗ, là một thương nhân, không tính là đại phú đại quý, chẳng qua là sung túc hơn người thường đôi chút, cặp phu thê gia chủ có tình cảm mặn nồng nhiều năm qua, nhưng chỉ có một nữ nhi tên là Đỗ Thùy Vinh.

 

Trong phủ không có nhiều người làm, trừ Lý trù nương cũng chỉ có mấy nha đầu thân cận cùng vài gã sai vặt.

 

Sau khi cảm thấy thân thể dần khỏe, ta liền bắt tay vào tranh việc với Lý trù nương.

 

Nhưng dù sao thì ta cũng đã mười ngón tay không dính nước xuân mười mấy năm qua.

 

Giặt quần áo thì làm thủng vài lỗ lớn.

 

Nấu đồ ăn thì cháy đen khét đắng.

 

Ngay cả khi ta cố gắng thử nhóm lửa cũng suýt làm cháy cả căn bếp.

 

Lý trù nương sợ nhà họ Đỗ vốn đã không giàu có lại càng khốn khổ hơn nên đã đuổi ta ra khỏi bếp, chỉ dám để ta giúp bà viết một số danh sách mua sắm.

 

Đỗ phu nhân trong lúc vô tình nhìn thấy, hoảng hốt đến nỗi đánh rơi cả chiếc khăn tay.

 

Mẹ ta rất nghiêm khắc đối với việc học hành, không quan tâm ta cùng Dư Minh Dao đùa giỡn như thế nào đi chăng nữa, học chữ ôn bài cũng không thể bỏ bê dù chỉ một chút.

 

Đỗ phu nhân ánh mắt do dự hết nhìn tờ giấy lại nhìn sang ta, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa ta tới trước mặt Đỗ Thùy Vinh.

 

"Đứa nhỏ này thiếu một nữ tiên sinh dạy học, nếu ngươi đồng ý thì không cần làm việc trong bếp nữa."

 

Ta còn chưa kịp phản ứng thì Lý trù nương đã vui tới mức muốn nhảy lên.

 

"Nàng đồng ý, dĩ nhiên là đồng ý!"

 

Bà lặng lẽ thì thầm bên tai ta, giục ta gật đầu nhanh lên.

 

"Mau đồng ý đi, từ nay về sau là không cần phải làm việc nặng trong bếp nữa rồi!"

 

Đỗ Thùy Vinh lẳng lặng ngồi ở đó, khuôn mặt trông y hệt Đỗ phu nhân, giống như là một bức tượng Quan âm thanh tĩnh.

 

Nàng dịu dàng hỏi tên của ta.

 

Ta sửng sốt một lúc lâu.

 

Lúc ta lưu lạc bên ngoài, bọn họ luôn gọi ta là đồ ăn mày hôi thối, vào Đỗ phủ, Lý trù nương và những người khác đều gọi ta là nha đầu câm.

 

Đỗ Thùy Vinh vừa học thuộc một bài thơ, đôi mắt nai của nàng đảo qua nhìn những cây hoa tuyết trong sân, một nửa đã rụng, một nửa vẫn còn nở trên cành.

 

"Xuân Bán, gọi người là Xuân Bán nhé."

 

Loading...