BIỆT LAI XUÂN BÁN, MINH NGUYỆT NHƯ KHA - 11

Cập nhật lúc: 2025-02-07 13:12:04
Lượt xem: 487

14.

 

Ta không thể trở về Đàm gia, đêm dài lắm mộng, ta phải đi gặp Thái tử ngay lập tức.

 

Nhưng khoảnh khắc khi ta bước ra khỏi phủ Thái sư, bóng người trước mặt đã khiến tim ta ngừng đập.

 

Đàm Cảnh Yến vẫn như trước, chỉ đứng đó thôi đã giống như một loại cảnh đẹp, hay nói đúng hơn, hắn hiện tại được đắm chìm trong quyền lực, so với sự trẻ trung tiêu sái khi trước lại càng thêm bắt mắt.

 

Ta bây giờ mới giật mình nhận ra, quãng đường đi hết sức thuận lợi vừa nãy chỉ sợ là do người này âm thầm tính kế ở bên trong.

 

Nhưng cho dù có nhận ra đi chăng nữa, ta nhất định sẽ chọn ra khỏi phủ vào ngày hôm nay.

 

Ngày hôm nay là cơ hội duy nhất ta có thể gặp mặt Thái tử.

 

Đàm Cảnh Yến cười nhẹ, đưa tay ra về phía ta.

 

"Minh Kha, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, hôm nay nếu như ta không đi theo đến đây thì ngươi còn muốn trốn tránh dưới mi mắt ta đến khi nào?"

 

Hắn ta tiến lên một bước, ta lùi về sau một bước.

 

"Minh Kha, đừng trốn."

 

"Với thân phận của ngươi bây giờ, muốn đi tìm ai? Thái tử ư? Thái sư đại nhân đã quy tiên từ lâu, ngươi đưa đồ cho ta, nể mặt mũi của A Dao, ta có thể bảo vệ ngươi bình an một đời."

 

Khuôn mặt hắn khẩn khoản, nhắc đến Dư Minh Dao, lại nhắc đến cây trâm hồi trẻ không kịp giao đến tay chúng ta.

 

Hắn nói đến khô cả họng, ta suýt nữa đã bị thuyết phục.

 

Nhưng tại sao hắn có thể mồm nói yêu Dư Minh Dao, quay đầu đã kết hôn cùng Quận chúa Cao Dương?

 

Trong mắt Đàm Cảnh Yến, cái thích ấy không sánh bằng quyền thế giàu sang, ngay cả việc Đàm Cảnh Hoan luôn gây sự với chúng ta, hắn cũng chỉ nhìn chứ không nói.

 

Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của ta, Đàm Cảnh Yến cũng không thèm giả bộ nữa, ánh mắt lạnh xuống, gia đinh sau lưng liền rục rịch.

 

Bất kể khi xưa như thế nào, bây giờ hắn đã kết hôn, đương nhiên là ngồi cùng một thuyền với Ngũ hoàng tử, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép ta làm chuyện gì tổn hại đến quyền lợi của hắn.

 

Nhưng hắn không ngờ rằng qua nhiều năm làm lụng, ta từ lâu đã không còn là tiểu thư khuê các yếu đuối nữa rồi.

 

Xoay người một cái, ta nghe tiếng hắn chửi thầm một tiếng, cùng tiếng bước chân hỗn loạn đuổi theo phía sau.

 

Ta chạy vút qua những con hẻm nhỏ quen thuộc, vốn là nỗi ác mộng ở nơi kinh thành phồn hoa này.

 

Khi ta rời phủ là giờ Mão (05:00 tới 07:00 sáng), bây giờ trời cũng vừa hửng sáng.

 

Ta càng chạy càng nhanh, cho đến khi trong miệng trào lên vị ngọt tanh của máu, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung.

 

Khi này Đàm Cảnh Yến mới nhận ra sự bất thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/biet-lai-xuan-ban-minh-nguyet-nhu-kha/11.html.]

 

Hôm nay là ngày Thái tử mang theo thái tử phi đi phát cháo từ thiện hàng tháng, bọn họ có thể không nhớ nhưng ta lại nhớ rất rõ.

 

Trong những năm tháng vừa thoát c.h.ế.t khỏi phủ Thái sư, không ai chứa chấp, ta mưu sinh còn khổ sở hơn cả một con chó, giữ mạng dựa vào bát cháo từ thiện mỗi ngày của Đông Cung.

 

Cho dù vào khoảng thời gian Thái tử bị hoàng đế nghi kỵ, hoàn toàn mất đi quyền lực thì những tiếp tế ấy cũng chưa bao giờ ngừng lại.

 

Mỗi tháng luôn có một ngày cháo đặc hơn bình thường, còn có thể được ăn một chiếc bánh bao nóng hổi.

 

Những người phía sau càng ngày càng đuổi sát, chân ta như bị đổ đầy chì, nặng nề tới nỗi không thể giơ lên nổi, nhưng vẫn phải liều mạng vung lên.

 

15.

 

Ta nhìn thấy ánh sáng, nghe thấy âm thanh ồn ào xung quang.

 

Nhưng chỉ cách đích đến một khoảng, ta chưa kịp đến, một tiếng hét chói tai vang lên từ trong đám đông, sau đó là tiếng mọi người bàn tàn xôn xao.

 

Một con ngựa đen lao vút ra ngoài.

 

Bên trong kinh thành không cho phép cưỡi ngựa nên con ngựa này chắc không có ai điều khiển, thế nhưng hết lần này đến lần khác nó đều nhắm về phía ta.

 

Ta liên tục ngã xuống đất, lộn nhào mấy vòng vẫn ôm chặt chiếc hộp trong ngực, bụng bốn góc hộp cứng rắn đập vào đau điếng, nôn ra dung dịch hỗn độn hòa lẫn m.á.u tươi.

 

Đàm Cảnh Yến thấy ta ngã xuống đất không gượng dậy nổi, vội vàng sai người muốn giải quyết ngay.

 

"Chị câm!"

 

Tiếng kêu sợ hãi của hai đứa bé khiến đám đông lại trở nên hỗn loạn.

 

"Ba, mẹ, là chị câm!"

 

Càng ngày càng nhiều người nhận ra ta.

Bọn họ không biết đến Dư Nhị tiểu thư của phủ Thái sư, nhưng nhớ được kẻ ăn mày xấu xí lang thang đầu đường cuối hẻm nhiều năm qua.

 

Khi đó ta đã chịu nhiều trận đánh đập, cũng ăn rất nhiều bánh bao thừa khô cứng.

 

Có người sẽ cướp đồ ăn trong miệng đồng bọn, không tiếc g.i.ế.c hại nhau vì miếng ăn.

 

Một số người bữa đói bữa no, vẫn sẽ gắng gượng lấy ra một phần để cho người khác.

 

Ta gặp được rất nhiều loại người như vế sau nên cũng dần trở nên tương tự.

 

Xa xa truyền tới âm thanh vang dội, ta ngẩng đầu lên một cách khó nhọc, nhìn thấy mặt trời bị sương mù che phủ.

 

Là Thái tử đến.

 

Ta lật người lại, cố gắng di chuyển bằng khuỷu tay, từ từ tiến về phía trước, từng chút một.

 

Loading...