Biệt Cửu Ca - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-10-20 23:42:39
Lượt xem: 6,604
26.
“Đúng là số mệnh trớ trêu.” Ta cảm thán trên đường về.
Lẽ ra họ đã có thể là một đôi vợ chồng hạnh phúc, nhưng lại trở thành oán lữ vì hiểu lầm.
Là người trực tiếp chịu ảnh hưởng từ mối quan hệ rạn nứt này, nhưng Hoắc Nam Thần không nói gì.
Chỉ đến khi đêm xuống, hắn mới cất lời trong tĩnh lặng: “Phụ thân đã trồng đầy hoa lan – loài hoa mẫu thân yêu thích – trong viện của mình. Ngày trước, ta từng nghĩ đó chỉ là sự giả dối.”
Ta đang ngái ngủ cũng phải tỉnh táo hơn một chút.
“Biệt Cửu Ca, ta ghét nhất là những kẻ hai lòng.”
Giọng hắn nghiêm túc đến mức khiến ta không khỏi thấy bối rối, chỉ khẽ “ừ” đáp lại.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn ta tưởng. Không chỉ Đoạn Văn tìm ra chủ mưu đứng sau mà ta còn phát hiện thêm manh mối mới của sư phụ sau ba tháng tìm kiếm.
Bên trong khách điếm nơi ta ở, chỉ có một bức thư với hai chữ: “Bình an.”
Biết sư phụ vẫn an toàn là đủ.
Dù không rõ vì sao người không xuất hiện hay gặp ta, nhưng chắc hẳn người có lý do của riêng mình.
Ta an tâm ở lại vương phủ dưỡng thương.
Hoắc Nam Thần vẫn chưa thể thoát ra khỏi cơ thể ta, nên chúng ta đành g.i.ế.c thời gian bằng cách chơi cờ.
“Không được, không được, ta không đặt quân ở đó.”
Ta lại bắt hắn nhấc quân cờ lên sau khi đã đặt xuống.
Chơi vài lần như vậy, ngay cả Hoắc Nam Thần cũng hết kiên nhẫn: “Đã đặt cờ thì không được hối tiếc.”
Ta bướng bỉnh cãi: “Ta không phải quân tử.”
Ván cờ bị phá đi phá lại mấy chục lần, cuối cùng Hoắc Nam Thần vẫn là người thắng.
“Không chơi nữa, chẳng vui chút nào.”
Hoắc Nam Thần im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Tính cách của nàng…”
“Ta làm sao?”
“Không sao. Dù gì cũng chỉ có ta chịu được nàng.”
Hoắc Nam Thần thu dọn bàn cờ, rồi thổi tắt nến, nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Ta im lặng một lúc lâu, rồi không nhịn được hỏi: “Hoắc Nam Thần, ngài có phải là đang…”
Lời còn chưa dứt, ba tiếng lục lạc vang lên bên tai.
“Hoắc Nam Thần, kẻ đó lại xuất hiện!”
27.
Hoắc Nam Thần lập tức ngồi dậy.
“Kẻ đó ở Phường Nhập Viện, cách vương phủ không xa!”
Giữa đêm đã có lệnh giới nghiêm, vậy mà hắn vẫn dám lảng vảng gần vương phủ.
Hoắc Nam Thần cầm thanh kiếm, bước ra ngoài.
“Hắn chắc chắn có ác quỷ đi cùng. Hoắc Nam Thần, ngài phải tìm cách thoát ra khỏi cơ thể ta, để ta tự đối phó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/biet-cuu-ca/phan-10.html.]
Hoắc Nam Thần dứt khoát từ chối: “Nàng đừng nghĩ đến chuyện đó.”
“Hắn là kẻ luyện tà thuật, có khả năng chính là kẻ đã gây ra chứng ly hồn cho ngài. Với pháp lực cao cường cùng ác quỷ hỗ trợ, ngay cả ta cũng chưa chắc đấu lại.”
“Vậy ta càng không thể để nàng đi một mình.”
“Nếu sinh hồn của ngài có mệnh hệ gì, tất cả sẽ thành công cốc!”
Dù vậy, Hoắc Nam Thần đã ra khỏi vương phủ.
Hắn trầm giọng: “Biệt Cửu Ca, nàng quan trọng hơn ta.”
Lời nói của hắn vang lên như tiếng chuông lớn, chấn động cả lòng ta.
*
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong con hẻm tối tăm:
“Thân thể âm hàn, khó trách ngươi còn trẻ mà đã khiến ta bị thương đến thế.”
Kẻ luyện tà thuật với khí quỷ bao quanh mình nấp trong bóng tối, giọng nói như tiếng kim loại gỉ sét va chạm.
“Người này đã nhập vào ma đạo, Hoắc Nam Thần, ngài vẫn còn cơ hội rút lui.”
Hoắc Nam Thần không hề động lòng.
“Dùng m.á.u để lập trận, vẽ địa giới phong tỏa. Sư phụ của ngươi dạy ngươi rất tốt, nhưng chưa đủ thông minh. Thân thể âm hàn của ngươi, chính là lò luyện tốt nhất cho ta.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta lờ đi lời xúc phạm trong giọng nói của tên tà đạo, tập trung vào câu hắn vừa thốt ra: “Ngươi quen biết sư phụ ta?”
“Hahaha, sao lại không quen! Hắn là sư huynh tốt của ta. Dù hắn có hóa thành tro, ta cũng nhận ra. Nếu không phải vì hắn, ta sao phải bước vào tà đạo? Giờ thành ra bộ dạng quỷ quái này, tất cả đều là lỗi của hắn!”
“Ngươi nói láo!”
Sư phụ ta không phải là người như vậy!
28
“Đừng phí lời, những gì hắn nợ ta, ngươi sẽ phải trả. Ta cần một lò luyện để dung hợp sức mạnh. Khi ta thành công, thiên hạ này sẽ nằm trong tay ta!”
“Chỉ là loài kiến hèn, mà mơ tưởng bá nghiệp?”
Nghe đến đó, Hoắc Nam Thần không thể nhịn thêm, hắn cầm kiếm lao tới. Kiếm khí rực rỡ như sương tuyết xuyên qua màn quỷ khí bao phủ quanh tên tà đạo, kiếm sắc nhắm thẳng vào mặt hắn.
“Song hồn đồng thể?” Tà đạo kinh ngạc lùi nhanh về phía sau.
Bình thường, kiếm phàm không thể phá được màn chắn từ quỷ khí. Nhưng Hoắc Nam Thần mang trong mình chính khí cường thịnh, cộng thêm thanh kiếm nhuốm m.á.u kẻ ác, dễ dàng xuyên thủng phòng hộ của tà đạo.
“Không đúng, là sinh hồn nhập thể. Thảo nào ta tìm khắp nơi không thấy sinh hồn của Hoắc Nam Thần, hóa ra lại ẩn trong người ngươi.”
Hắn l.i.ế.m môi, cười âm hiểm: “Thân thể âm hàn như ngươi bẩm sinh có thiên nhãn, có thể nhìn thấy sinh hồn của hắn cũng chẳng lạ. Hôm nay, ta sẽ thu cả hai ngươi lại, đỡ phải tốn công lần sau.”
Tà đạo vung tay triệu hồi ba ác quỷ, tất cả cùng lao đến như lũ ác thú.
Hoắc Nam Thần dùng thân thể của ta chiến đấu, nhưng rõ ràng không thông thạo cách đối phó với quỷ. Những ác quỷ bị thương bởi kiếm khí của hắn, nhưng không bị tiêu diệt, mà càng thêm điên cuồng bám chặt lấy.
Ta lo lắng đến bốc hỏa. Nếu sinh hồn của Hoắc Nam Thần nhiễm quá nhiều quỷ khí, hắn sẽ không thể quay về cơ thể được nữa.
Ngay khi tuyệt vọng đang bủa vây, một giọng nói trong trẻo từ xa vọng đến như tiếng chuông ngân vang:
“Tiểu Cửu đạo hữu! Chúng ta tới giúp ngươi đây!”
Ta theo ánh mắt của Hoắc Nam Thần nhìn lại, thấy một nhóm đạo hữu và tăng nhân từ các đạo quán và thiền viện khác đang tiến tới, người quen có, người lạ cũng có.
Rõ ràng họ đã lần theo dấu tà đạo để tới đây.
Với sự trợ giúp của họ, việc bắt giữ lũ ác quỷ trở nên dễ dàng hơn nhiều.