Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Biển Cạn Đá Mòn, Hợp Rồi Tan - 2

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:06:28
Lượt xem: 858

2

 

Tôi không chờ anh ta.

 

Gửi một tin nhắn cho luật sư quen để tham khảo về việc ly hôn xong, tôi đi ngủ sớm.

 

Nửa đêm, tiếng thông báo WeChat đánh thức tôi dậy.

 

Nhìn đồng hồ đã là một giờ sáng.

 

Bên cạnh quả nhiên trống không.

 

Mở điện thoại ra, tôi thấy Trình Hân gửi cho tôi mấy tin nhắn.

 

[Anh trai kết nghĩa của em đẹp trai thật đấy!]

 

[Thật muốn nhân lúc anh ấy ngủ mà ăn một miếng, hu hu hu!]

 

Kèm theo đó là một tấm hình Giang Dịch Thâm đang ngủ.

 

Giang Dịch Thâm gối lên chiếc gối hoạt hình màu hồng của cô ta, tóc trước trán hơi rối, đôi mắt nhắm lại, môi mỏng khẽ mím.

 

Có lẽ vì thấy phía trên ô hội thoại hiển thị “Đối phương đang nhập,” Trình Hân nhanh chóng thu hồi tin nhắn.

 

Rồi gửi cho tôi một biểu cảm mèo con đang xin tha thứ:

 

[Em định gửi cho bạn thân, nhưng lỡ gửi nhầm cho chị mất rồi.]

 

[Anh Dịch Thâm ngủ rồi, em đùa một chút thôi, chụp trộm đó, chị đừng trách anh ấy.]

 

Cô ta nghĩ rằng tôi sẽ như trước đây, lập tức gọi điện cho Giang Dịch Thâm để chất vấn.

 

Nhưng lần này tôi chọn cách chặn cô ta, rồi tiếp tục ngủ.

 

Dù là đùa hay thật, tôi cũng không quan tâm nữa.

 

Sáng hôm sau, Giang Dịch Thâm và Trình Hân cùng đến công ty.

 

Trình Hân cẩn thận ôm bụng, nhưng vẫn vấp ngã một cái, làm mặt mày cô ta tái xanh vì hoảng sợ.

 

Giang Dịch Thâm liền bế cô ta vào văn phòng.

 

Trình Hân đỏ mặt, vòng tay ôm cổ anh ta, đắc ý liếc nhìn tôi một cái.

 

Đồng nghiệp bên cạnh ghé lại gần, khẽ bàn tán:

 

“Cô Trình ngay cả máy photocopy với máy hủy tài liệu còn không phân biệt được, vậy mà làm trợ lý của sếp đã nửa năm rồi.”

 

“Giám đốc Giang thật sự có tình ý với cô ta chăng?”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Tôi đang bận nói chuyện với luật sư, chỉ gật đầu qua loa đáp:

 

“Có thể đấy.”

 

Vừa nói xong, một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

“Ôn Nghiên, đi theo tôi.”

 

Quay lại, không biết từ lúc nào Giang Dịch Thâm đã đứng phía sau, lạnh lùng nhìn tôi.

 

Trong công ty, không ai biết tôi và Giang Dịch Thâm đã kết hôn.

 

Giang Dịch Thâm cấm kỵ chuyện tình cảm nơi công sở, nên về mặt danh nghĩa, tôi chỉ là một nhân viên lâu năm của công ty.

 

Để tránh điều tiếng, anh ta luôn tỏ ra lạnh nhạt với tôi trong công ty.

 

Có lần tôi sốt cao 40 độ, đi không vững.

 

Trong cơn mê man, tôi tìm đến anh ta, nhờ anh đưa đi bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bien-can-da-mon-hop-roi-tan/2.html.]

 

Anh ta vì sợ nhân viên bàn tán, lập tức gạt tay tôi ra, bảo tôi đến phòng nhân sự xin nghỉ phép.

 

Còn Trình Hân chỉ cần than một câu đau bụng, Giang Dịch Thâm sẵn sàng bỏ cả cuộc họp, lập tức bế cô ta đi bệnh viện khám.

 

Tôi đi theo Giang Dịch Thâm vào văn phòng.

 

Anh ta sắp xếp cho Trình Hân vào phòng nghỉ ngơi.

 

Xung quanh không còn ai, Giang Dịch Thâm tiến lại nắm lấy tay tôi, trầm giọng hỏi:

 

“Vẫn còn giận à?”

 

Tôi rút tay ra, giọng nói lạnh nhạt:

 

“Tôi đã nói rồi, tôi không giận.”

 

Anh giữ chặt vai tôi, ánh mắt đầy lửa giận:

 

“Còn cứng miệng nữa?”

 

“Tối qua anh không về, em không gọi một cuộc điện thoại, cũng chẳng nhắn một tin nào, còn dám nói là không giận à?”

 

Tôi không hiểu:

 

“Không phải có Trình Hân bên cạnh anh sao? Cô ấy là trợ lý của anh, dĩ nhiên sẽ chăm sóc tốt cho anh.”

 

Trong mắt anh ánh lên vẻ giận dữ, bàn tay đang giữ vai tôi đột ngột siết chặt.

 

Tôi đau đớn, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, trong lúc giãy giụa bị anh đẩy ngã lên ghế sofa.

 

Khi tôi chống tay vào sofa đứng lên, vô tình chạm phải thứ gì đó.

 

Tôi kéo thử và lôi ra một chiếc nội y ren màu hồng từ kẽ sofa.

 

Giang Dịch Thâm thấy vậy, cơn giận trên mặt anh lập tức tan biến:

 

“Đây là—”

 

Tôi không có hứng nghe anh giải thích, ném chiếc nội y lại ghế sofa, thản nhiên nói:

 

“Nếu không có gì khác, tôi đi trước đây, Giám đốc Giang.”

 

Tan làm xong, tôi chuẩn bị đi gặp khách hàng.

 

Xe của Giang Dịch Thâm chậm rãi dừng trước mặt tôi.

 

“Lên xe đi.”

 

“Đưa Hân Hân về trước, rồi dẫn em đi ăn buffet hải sản ở đường Thanh Niên.”

 

Trình Hân ngồi ở ghế phụ, nửa người ló ra, cười rạng rỡ chào tôi:

 

“Xin lỗi chị Ôn Nghiên, em lại làm phiền chị rồi.”

 

Tôi bận rộn gọi xe, trả lời qua loa:

 

“Hai người đi đi, tôi bị dị ứng hải sản.”

 

Sắc mặt Giang Dịch Thâm lập tức sa sầm.

 

Anh tất nhiên biết tôi chưa bao giờ bị dị ứng hải sản.

 

Nhà hàng buffet hải sản đó còn là nơi yêu thích của tôi.

 

Anh trầm ngâm, định nói gì đó, nhưng tôi chẳng buồn nhìn anh thêm lần nào nữa.

 

Tôi vòng qua xe anh, lên chiếc taxi đang đỗ bên đường đối diện.

 

Loading...