Bì thi trừ hoạ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:33:11
Lượt xem: 163
"Bốn năm trước, tôi không bị s..át h..ại trong rừng."
Ngón tay tôi lướt qua đỉnh đầu của mẹ chồng, trên khuôn mặt đầy nước mắt và nước miếng của bà ta chỉ toàn sự hối hận, nhưng điều đó chẳng có ích gì.
Hôm đó, xe buýt trở về làng giữa chừng bị hỏng, không muốn bà ngoại phải đợi lâu, tôi đi bộ về nhà.
Khi đi ngang qua ngôi làng họ Thẩm, tôi vừa khát vừa đói, bà ta gọi tôi vào nhà uống một cốc nước.
Hàng xóm láng giềng xin cốc nước là chuyện bình thường, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khi bà ta nhìn chằm chằm hỏi: "Con trai tôi giỏi như vậy, nhưng các nhà đều đòi tiền sính lễ cao, thật không có mắt nhìn. Cô gái, tôi thấy cô là sinh viên đại học, nhà cô có yêu cầu sính lễ không?"
"Nếu mất trinh tiết, không còn trong sạch, có muốn đòi sính lễ cũng không có mặt mũi mà đòi phải không?"
Ác ý trong mắt bà ta khiến tôi kinh hãi, tôi lập tức đứng lên.
Trà Sữa Tiên Sinh
Nhưng người phụ nữ trung niên trước mặt đột nhiên phân thành hai, ba cái bóng...
Bà ta để con trai bà ta bế tôi đã mềm nhũn vào phòng trong: "Con à, con xem, mẹ tìm cho con một cô sinh viên đại học đó!"-#trasuatiensinh
Khi hoàng hôn buông xuống, tôi cắn đứt dây thừng chạy vào núi, nhưng thuốc mê chưa tan hết, rất nhanh đã bị Thẩm Kiện đuổi kịp.
Đây chính là sự thật, nhưng tôi không muốn bà ngoại biết, chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Trước đây, bạn học thường cười tôi là cháu ngoan của bà. Ngay cả khi trong căng tin ăn phải con sâu cũng phải làm nũng với bà ngoại, muốn để bà dỗ dành tôi một chút.
Tôi bị trầy đầu gối, bà cũng phải chửi bới trời đất, xót xa cả nửa ngày. Bới tính cách dễ kích động và bảo bọc của bà, nếu bà biết sự thật tôi sợ bà sẽ không chịu nổi.
Mối thù này, tôi sẽ tự mình trả.
Sau khi đút xong miếng cuối cùng, tôi bưng bát đứng dậy nhìn lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-thi-tru-hoa/chuong-9.html.]
Bà mẹ chồng nghiêng đầu sang một bên, những con giòi đã no nê từ lỗ mũi bà ta thò ra những cái đầu nhỏ, rồi nhanh chóng rụt vào trong.
Bà ta hoàn toàn vô dụng rồi, chỉ còn lại một cái xác rỗng.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tôi giữ lại cảm giác đau đớn cho bà ta.
Bữa tiệc cuối cùng cần có người chứng kiến.
Thẩm Kiện quyết định tự mình gi..ết bà ngoại tôi.
Hôm anh ta khởi hành, mẹ chồng đột nhiên tỉnh lại một chút thần trí. Bà cố đạp đổ cái chậu, bà muốn con trai đừng đi, miệng há hốc phát ra những tiếng khàn khàn:
"Đừng, đừng..."
Thẩm Kiện không ngoái đầu lại mà tiến vào trại nuôi heo.
Bà ngoại tôi nhờ nấu bữa sáng cho công nhân để kiếm sống, anh ta đã sớm mai phục ở đây.
Trời còn tờ mờ sáng, bà lão lò dò đến.
Thẩm Kiện dùng bao tải che kín c..ơ th//ể bà.
Anh ta cầm lấy cái xẻng sắt đá..nh một trận tàn nhẫn, nhưng khi mở bao ra, anh ta sững sờ.
Không có cảnh m@áu th%ịt b—e b—ét như dự đoán, bên trong chẳng có gì cả.
Chỉ còn lại một tấm da người nhăn nheo.
Người đâu? Dịch nhầy đỏ thẫm nhỏ xuống mặt, Thẩm Kiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một xác chets đầy m.á.u thịt lủng lẳng trên xà nhà với tư thế vặn vẹo kỳ dị, tôi cười quái dị và vui vẻ.
"Anh yêu, anh đang tìm em sao?"