Bì Thi Thay Da - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-01-15 00:45:50
Lượt xem: 28
Vì vậy, anh đã nhờ bạn giúp mua vé xe để có thể đến kịp lúc.
Tôi van nài anh mau chóng bắt bì thi đi.
Không ngờ Lục Thanh Phong lại nói trong ký túc xá của chúng tôi không chỉ có ba con bì thi, mà còn rất nhiều.
Một mình anh không thể đối phó nổi.
Bởi vì mỗi lần có bì thi thay da, các bì thi khác sẽ ở xung quanh để bảo vệ và giúp đỡ.
Tôi choáng váng không tin vào tai mình. Sao lại có nhiều bì thi đến thế?
Lục Thanh Phong nói rằng anh đã xem phong thủy của tòa ký túc xá.
Ký túc xá của chúng tôi được xây dựng trên một hố h//ỏa tá//ng.
Có rất nhiều o//an h//ồn bị thi//êu ch*t không thể siêu thoát, thời gian dài biến thành tà linh.
Da của chúng bị thi//êu cháy, vì vậy nên chúng thèm khát làn da non mềm của con gái.
Sự uất hận tích tụ lâu ngày sẽ biến thành bì thi, chúng mượn da để sống.
Tất nhiên trong ký túc xá của chúng tôi, có nhiều bạn học đã bị mượn da.
Anh đã báo cho các sư huynh đệ ở khắp nơi.
Khi họ đến, tất cả bì thi sẽ bị bắt.
Tôi hoàn toàn hoảng loạn, thực sự không muốn ở lại ký túc xá chờ ch*t.
Nhưng Lục Thanh Phong nói rằng bì thi có chấp niệm rất mạnh, nếu tôi bỏ trốn sẽ ch*t thảm hơn.
Rồi anh đưa cho tôi một chiếc khăn lụa đỏ, nói rằng nó đã được thờ cúng nhiều năm trong Thiên Sư Phủ.
Bảo tôi khi ngủ quấn nó quanh đầu, bì thi sẽ không nhìn thấy tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-thi-thay-da/chuong-5.html.]
Chỉ cần qua được đêm nay, anh sẽ có cơ hội bắt hết bọn chúng.
Anh còn dặn tôi, tuyệt đối đừng tin lời bất kỳ ai.
Tôi run rẩy gật đầu.
Tôi cầm chiếc khăn lụa đỏ bước vào ký túc xá.
Cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm từ mọi phía.
Vì vậy tôi cố tình để lộ chiếc khăn lụa ra ngoài một chút để tự trấn an.
Vừa đi được vài bước, bỗng nhiên cô quản lý ký túc xá gọi tôi lại:
"Con ơi, sao lại cầm theo cờ triệu hồn vậy?"
Tôi giật mình hoảng hốt, cờ triệu hồn?
Cô quản lý kéo tôi vào văn phòng:
"Khăn lụa đỏ này chính là cờ triệu hồn đó. Con đã đắc tội với ai vậy? Người đó muốn lấy mạng con rồi!"
Tôi lập tức hoảng loạn.
Nhưng tôi chợt nhớ đến lời dặn của Lục Thanh Phong, đừng tin bất kỳ ai.
Tôi quay người định đi.
Không ngờ cô quản lý kéo tôi lại, gương mặt đầy vẻ lo lắng:
"Con à, cô không muốn dọa con, nhưng trong ký túc xá này có bì thi."
Lúc này, tôi bỗng run rẩy toàn thân.
Ngay cả cô quản lý cũng biết về bì thi?