Bì Thi Thay Da - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-16 02:24:57
Lượt xem: 31
Tôi đưa tay ra và nói rằng phải cảm ơn sợi dây an lành của Quan Âm đã bảo vệ tôi.
Vì vậy tôi muốn thắp một nén hương để tạ ơn Quan Âm.
Quản lý ký túc xá cười và liên tục nói "tốt thôi."
Đến văn phòng, bà ấy mở ngăn tủ dưới và lấy ra một lư hương cùng một bó hương.
Lư hương chứa đầy tàn hương, chứng tỏ bà ấy thường xuyên thắp hương.
Vậy là những gì La Phân nói tối qua đã bị bác bỏ một nửa.
Trong lúc sắp xếp lư hương, quản lý ký túc giải thích rằng trong trường học không phổ biến việc thắp hương, nên bà chỉ có thể giấu tượng Quan Âm và lư hương đi.
Nói xong, bà đưa cho tôi ba nén hương.
Tôi châm hương và cắm vào lư hương, sau đó cúi lạy ba lần.
Điều kỳ lạ là cửa sổ và cửa ra vào đều đóng, nhưng khói từ nén hương lại bay loạn xạ.
Quản lý ký túc nói: "Trong ký túc xá quanh năm có bì thi trú ngụ, luồng khí rất không ổn định."
"Nhưng mà có một tượng Phật Quan Âm to như vậy ở đây thì bọn bì thi còn dám làm loạn sao?"
"Vì vậy chúng mới phải phối hợp với bên ngoài, dùng lá cờ gọi h//ồn để lôi kéo l//inh h//ồn của cháu trước. Thân xác ch*t đi Phật Bồ Tát không thể cảm nhận được."
Tôi nghĩ điều này cũng có lý.
Sau đó tôi hỏi: "Vậy trong ký túc xá này có bao nhiêu bì thi?"
Quản lý ký túc xá lập tức hoảng hốt: "Không thể nói bừa được, chúng không thèm quan tâm đến da già này của cô, nhưng chúng sẽ gi*t cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-thi-thay-da/chuong-11.html.]
"Tại sao trường không mời đạo sĩ đến bắt ma?"
"Làm sao trường học có thể tin vào những điều này? Hơn nữa, theo logic thì không có ai ch*t thật sự ở đây. Bì thi chỉ mặc da người khác rồi sống tiếp cuộc đời của người đó. Trường học không mất mát gì, sao lại tự rước họa vào thân?"
"Nhưng cháu không thể cứ sống lo lắng sợ hãi mỗi ngày như vậy được.
Quản lý ký túc vuốt đầu tôi, an ủi: "Chỉ cần qua được hôm nay là ổn. Bì thi chỉ có thể thay da trong ba ngày. Nếu tối nay chúng không thành công thì sẽ phải chờ đến chu kỳ tiếp theo, thời gian ít nhất cũng phải nửa năm. Đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Ánh mắt của quản lý ký túc xá vô cùng chân thành, khiến tôi khó lòng nghi ngờ bà ấy.
Rời khỏi văn phòng quản lý ký túc xá, tôi trực tiếp đi tìm Lục Thanh Phong.
Lục Thanh Phong đang nghỉ ngơi tại một khách sạn, cánh tay của anh được băng bó rất dày.
Tôi vừa định mở miệng nói thì Lục Thanh Phong ra hiệu cho tôi im lặng.
Sau đó, anh lấy ra vài lá bùa và dán lên cửa sổ.
Nói rằng có thứ gì đó đang theo dõi tôi, luôn lắng nghe những gì chúng tôi nói.
Do đó, mọi kế hoạch của chúng tôi đều bị lộ.
"Bây giờ có thể nói rồi."
Ban đầu tôi định nói rằng lo lắng cho sự an toàn của anh nên đến thăm.
Nhưng khi anh ấy dán bùa, tôi rõ ràng thấy vết thương của anh ấy bốc ra một làn khói đen.
Thậm chí còn có một mùi hôi kỳ lạ thoang thoảng trong không khí.
Anh dường như cũng cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi.