BÌ THI QUỶ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-04 18:49:59
Lượt xem: 330
8.
Tôi cầm chiếc khăn lụa đỏ bước vào ký túc xá.
Tôi luôn có cảm giác như mọi người đang theo dõi tôi ở khắp mọi nơi.
Thế là tôi cố tình để lộ chiếc khăn lụa đỏ để cho mình can đảm hơn.
Tôi vừa đi được vài bước thì bất ngờ bị dì quản lý ký túc xá gọi lại:
“Con ơi, sao con lại cầm cờ gọi hồn?”
Trong lòng tôi căng thẳng, cờ gọi hồn?
Dì quản lý ký túc xá kéo tôi vào phòng làm việc nói: "Cái khăn lụa đỏ này là cờ gọi hồn, con đã đắc tội ai vậy? Hắn ta muốn mạng của con!"
Tôi chợt hoảng sợ.
Nhưng tôi nghĩ đến lời dặn dò của Lục Thanh Phong, đừng tin lời nói của ai.
Tôi quay người lại bỏ đi.
Không ngờ, dì quản lý ký túc xá tóm lấy tôi, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Con ơi, không phải dì hù con đâu, trong ký túc xá của chúng ta có bì thi quỷ."
Dì quản lý ký túc xá cũng biết về bì thi quỷ.
“Bì thì quỷ giỏi nhất trong việc mê hoặc lòng người. Một khi đã treo cờ gọi hồn, linh hồn sống sẽ rời khỏi cơ thể và bị mắc kẹt trong Cửu U Tam Hoang, bì thi quỷ có thể nhân cơ hội lột da, mượn cơ thể để tái sinh. Nhiều sinh viên trong ký túc xá của chúng ta đã bị lột da đổi hồn, tỉnh lại đi cô nhóc!”
Dì quản lý ký túc xá vừa nói.
Trong nháy mắt, lập trường của tôi không thể đứng vững.
Nói cách khác, những điều tôi đang trải qua, đã xảy ra nhiều lần trước đây.
Dì quản lý ký túc xá đã chứng kiến tất cả.
Nếu nhìn theo cách này, Lục Thanh Phong và bì thi quỷ hẳn là cùng một nhóm.
Họ phối hợp trong ngoài, làm xáo trộn lòng người và cuối cùng đạt được mục đích thay đổi làn da của họ.
Nhưng tại sao họ lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy?
Ba bì thi quỷ có thể bắt một người bình thường như tôi dễ dàng không phải sao?
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, Lục Thanh Phong đến để bắt bì thi quỷ, nhưng dì quản lý ký túc xá lại nói Lục Thanh Phong là bì thi quỷ.
Điều này còn có một khả năng khác, dì quản lý ký túc là một bì thi quỷ, bà ấy đang dùng kế ly gián để khiến tôi lại lựa chọn sai lầm.
Để La Phân có thể thành công hoàn thành việc đổi da.
Tôi đã nghi ngờ Lục Thanh Phong mấy lần, nhưng cuối cùng tôi lại luôn cầu xin anh ta.
Tôi không thể phạm sai lầm tương tự một lần nữa.
Không ngờ lúc này dì quản lý mở một chiếc tủ, trong đó có một bức tượng Quán Thế m Bồ Tát.
Tôi lập tức bối rối.
Nếu dì quản lý ký túc xá là bì thi quỷ, làm sao có thể thờ Bồ Tát?
Điều này cũng chứng minh dì quản lý ký túc xá không phải là bì thi quỷ.
Nếu như bà ấy không phải là bì thi quỷ, việc bà ấy hoài nghi Lục Thanh Phong có thể chấp nhận được.
Rốt cuộc, bà ấy đã nhiều lần sợ hãi.
Chẳng lẽ bởi vì có Bồ Tát nên Lục Thanh Phong mới không thể cùng những thi da quỷ khác hành động?
Một lần nữa tôi lại bối rối.
Lúc này, dì quản lý ký túc cởi sợi dây màu đỏ từ tay Bồ Tát đưa cho tôi.
Bà thận trọng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thì thầm với tôi: "Có một số việc dì không dám nói, cầm lấy sợi dây đỏ này, khi ngủ hãy buộc vào tay con, đêm nay con sẽ được an toàn. Đừng có cầm cờ gọi hồn đó nữa."
Tôi nghĩ nghĩ.
Ai cũng có thể không tin, nhưng tôi tin vào Bồ Tát.
9.
Sau khi trở về ký túc xá, cả ba người bạn cùng phòng đều chìm vào giấc ngủ.
Tôi không biết họ ngủ thật hay đột nhiên nhảy ra khỏi giường và tấn công tôi.
Tôi thận trọng bước vào trong, lặng lẽ leo lên giường.
Tôi đến khi lên giường nằm xuống cũng không dám thở phào nhẹ nhõm.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi giơ tay nhìn vào sợi chỉ đỏ và thầm niệm Bồ Tát phù hộ ba lần.
Vừa niệm xong, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Nếu Quán Thế m Bồ Tát thực sự linh thiêng.
Tại sao bì thi quỷ vẫn dám sống ở đây?
Ngay cả tượng Bồ Tát cũng không thể trấn áp được bì thi quỷ, vậy sợi dây màu đỏ có thể có tác dụng như thế nào?
Da đầu tôi tê dại vì cọ xát.
Sau đó, lời giải thích của Lục Thanh Phong hiện lên trong đầu.
"Đừng tin lời của bất cứ ai!"
Lần này tôi lại lựa chọn sai lầm sao?
Não tôi đau quá.
Tôi lấy chiếc khăn lụa màu đỏ từ Thiên Đạo Sư mà Lục Thanh Phong đưa cho tôi.
Sau đó nhìn vào sợi dây đỏ của Quán Thế m Bồ Tát do dì quản lý đưa.
Thay vì đưa ra lựa chọn, tốt hơn hết nên có sự bảo vệ kép.
Pháp khí của Phật giáo và Đạo giáo đều ở đây, nếu bì thi quỷ vẫn có thể lột da tôi.
Thế thì tôi đáng ch. ế. t.
Tôi trực tiếp quàng chiếc khăn lụa đỏ lên đầu.
10.
Đêm đã khuya mà vẫn không có động tĩnh gì.
Có lẽ họ thực sự không thể nhìn thấy tôi.
Hoặc có thể họ đang nhìn tôi, chờ tôi phản ứng.
Tôi càng không dám nghĩ thì lại càng miên man suy nghĩ.
Lúc này, đỉnh đầu của tôi đột nhiên đau đớn.
Tôi cảm thấy như có thứ gì đó dính dính đang nhỏ giọt trên da đầu.
Tôi biết đó là máu.
Tôi sụp đổ ngay lập tức.
Bởi vì tôi không thể cử động chút nào.
Chẳng lẽ lá cờ gọi hồn thật sự đã nhốt hồn tôi?
Vậy tại sao sợi dây đỏ không hoạt động?
Năm chiếc đinh khóa hồn lúc trước đã nhốt tôi đến ch. ế. t rồi.
Nhưng ít nhất nó cũng chứng minh được rằng chiếc khăn lụa đỏ không có tác dụng.
Bởi vì lũ bì thi quỷ vẫn có thể nhìn thấy tôi.
Dù đó là kế hoạch của ai thì cuối cùng tôi cũng rơi vào đó.
Lúc này, móng tay kia lại chọc vào đỉnh đầu của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-thi-quy/chuong-3.html.]
Tôi đau đến khóc ra tiếng.
Sau đó tôi nghe thấy quỷ kêu ríu rít một cách điên cuồng.
Từ những âm thanh này có thể phán đoán rằng có nhiều hơn một bì thi quỷ.
Đúng lúc này, giọng La Phân đột nhiên vang lên.
“Ai?”
Sau đó vàng lên tiếng đánh nhau.
Mà tôi ngay lúc đó liền thoát khỏi không chế, lập tức ngồi dậy khỏi giường.
Tôi liền cởi chiếc khăn lụa đỏ, nhảy lên bật đèn.
Khi tôi chạm vào đỉnh đầu, có rất nhiều máu.
Lại nhìn xuống La Phân, cô ấy ngã xuống đất đã bị thương.
Hai người bạn cùng phòng còn lại ngồi trên giường, vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi thậm chí còn bối rối hơn.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Nếu cả ba người họ đều là bì thi quỷ.
Vậy thì họ không nên cùng nhau lột da của tôi sao?
Tại sao hai người lại ngủ?
Mà vừa rồi La Phân đang đánh nhau với ai?
La Phân liếc nhìn tôi nói: "Vừa rồi dì quản lý ký túc xá mới đến, bà ấy mới là bì thi quỷ.”
11.
Đầu tôi nổ tung.
Việc này rốt cuộc có logic gì?
La Phân nói rằng sợi dây màu đỏ tôi đang đeo hoàn toàn không phải là dây bình an gì.
Đó là sợi chỉ đỏ quỷ, chuyên dùng để khóa linh hồn.
Vừa rồi tôi không thể di chuyển vì sợi dây màu đỏ này, và chiếc khăn lụa đỏ trên đầu quả thực là lá cờ gọi hồn.
Đây đều là đồ chuyên dụng của những người luyện quỷ.
Nói cách khác, Lục Thanh Phong và quản lý ký túc xá là cùng một đội.
Một người muốn lột da trọng sinh, một người muốn bắt hồn luyện pháp.
Hai người họ, người bày mưu kế, người hủy đi chiêu số.
Có vẻ như họ đang nói xấu nhau nhưng thực ra họ kẻ xướng người hoạ.
Vừa rồi cả hai đều đến.
Nếu cô ấy không bảo vệ tôi thì bây giờ đã ch. ế. t rồi.
Tôi hoàn toàn bối rối, không biết đây có ý nghĩa gì.
La Phân biết tôi đã hoàn toàn mất khả năng phán đoán.
Bảo tôi nhấc cái gối lên nhìn xem.
Tôi nhìn xuống thấy một lá bùa dưới gối.
La Phân nói đó là tấm bùa hộ mệnh cô ấy đeo cho tôi.
Nếu không hồn phách tôi đã bị cờ gọi hồn dẫn đi mất rồi.
Dì quản lý ký túc xá sẽ có thể hoàn thành việc lột da trọng sinh vào tối nay.
Tôi hoàn toàn không hiểu chút nào.
Nhưng tôi cũng không thể quản được nhiều như vậy.
Dập tắt mọi nghi ngờ và trực tiếp hỏi La Phân xem cậu ta có phải là bì thi quỷ không.
Nếu không phải bì thi quỷ, tại sao lại luôn thức dậy vào lúc nửa đêm để trang điểm?
La Phân mỉm cười nói cô ấy là truyền nhân của Địa Sư.
Thức dậy vào lúc nửa đêm thực chất không phải là để trang điểm mà là để luyện tập khai Thiên Nhãn.
Bởi vì hai giờ khuya là thời điểm âm khí nhiều nhất.
Thêm vào đó cô ấy trời sinh có thể nhìn rõ vào ban đêm.
Chỉ cần tiếp tục luyện tập trước gương trong ba năm, có thể thành thạo nó.
La Phân đã giải thích nó một cách hoàn hảo.
Nhưng nếu cô ấy thực sự là truyền nhân của Địa Sư, tại sao cô ấy không thể nhìn ra dì quản lý ký túc xá là một bì thi quỷ?
Tại sao không bắt giữ bà ấy?
Không ngờ, La 6 giơ cánh tay bị thương của mình lên nói, không phải truyền nhân của Địa Sư đều là cao thủ.
Tôi còn chưa khai Thiên Nhãn, tôi chỉ là người mới biết chút ít thôi.
Chưa kể đến khả năng nhận biết quỷ và bắt chúng.
Dù La Phân có giải thích thế nào đi chăng nữa, bây giờ tôi sẽ không tin lời nói của bất cứ ai.
Vì rất có thể cô ấy đang lừa tôi cởi sợi dây và khăn lụa đỏ.
Đối với những người mở miệng ra có thể nói dối, tôi tin vào Bồ Tát Quán Thế m hơn.
Vì vậy, tôi vẫn tin dì quản lý ký túc xá.
Không ngờ, La Phân lại cười lớn, cô ấy nói: “Cậu không nhận ra dì quản lý ký túc xá chỉ đặt một bức tượng Phật mà không thắp hương sao?”
Tôi nói: “không phải trường học kiêng kị mấy thứ này sao?”
“Không phải, bởi vì bức tượng Phật đí chưa được khai quang.”
Tượng Phật chưa khai quang cũng như những bức tượng điêu khắc bình thường khác thôi.
Mà đây cũng là thủ đoạn che giấu tốt nhất của dì quản lý ký túc xá khi là một bì thi quỷ.
Tôi gần như bị La Phân thuyết phục.
Nhưng tôi không hiểu tại sao họ lại tặng tôi mũ, găng tay và tất có đinh khóa hồn.
La Phân vẫn chưa lên tiếng.
Mặt khác hai người bạn cùng phòng rất sốt ruột.
Nói bọn họ giống nhau, chi phí sinh hoạt của ba người gần hết nên họ mua riêng cho tôi.
Những bông hoa nhỏ màu đỏ ở trên đều do chính tay họ khâu lên.
La Phân cũng giải thích rằng nếu đạo sĩ có thể phân biệt chính xác màu sắc trên đó điều đó chứng tỏ anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi ở gần chứ không phải đến từ nơi nào khác.
Khi La Phân giải thích điều này, tôi lập tức nổi da gà khắp người.
"Ăn bưởi thì thế nào? Lục Thanh Phong tại sao biết cậu sẽ mua bưởi? Mà tại sao móng tay của cậu lại dài như vậy?"
La Phân cười nói: "Có lẽ việc mua bưởi thật sự là trùng hợp, mà móng tay dài như vậy đó là vì hôm nay tôi mới làm móng tay, lúc gọt vỏ bưởi không tìm thấy d.a.o gọt hoa quả nên dùng móng tay cắt đứt ”
Sau đó, cô ấy duỗi móng tay ra cho tôi xem.
Mọi thứ đã được cô ấy giải thích một cách hoàn hảo, đặc biệt khi cô ấy nói đến quả bưởi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nếu cô ấy muốn có thể đưa ra một lý do hoàn hảo, ngược lại tôi sẽ nghi ngờ cô ấy.
Nhưng bây giờ tôi phải làm sao, làm sao thoát khỏi kiếp nạn này?
La Phân nói rằng cô đã thông báo cho sư phụ của mình và khi sư phụ của cô đến, sẽ dễ dàng khuất phục được hai người họ.
Vừa rồi bì thi quỷ cũng bị thương, tối nay chỉ cần ngủ yên thôi.