Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bí Mật Kết Hôn Cùng Sếp - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-12-02 12:14:14
Lượt xem: 598

6.

 

Qua mấy ngày, tôi xin nghỉ, đi tới khu tòa nhà ổ chuột phía Bắc thành phố.

 

Vừa bước vào trong tôi đã đụng phải mấy chai bia lăn lóc trên mặt đất.

 

“Mẹ lại uống rượu?”

 

Ngực tôi như nghẹn lại, chỉ biết nhìn bà rồi thở dài một tiếng.

 

“Đủ lông đủ cánh rồi nên muốn quản mẹ mày phải không?”

 

Mẹ tôi tiện tay quăng chai rượu về phía này, đập vào trán tôi, rất đau.

 

Tôi nhịn đau, khom lưng nhặt vỏ chai, kéo bà từ trên giường đứng dậy.

 

“Quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì đi bệnh viện với con.”

 

Cứ như một vòng lặp, mỗi khi đến tháng 5, mẹ tôi lại bắt đầu uống rượu, tôi biết, bà lại nhớ chị gái tôi.

 

“Không đi, không có tiền.” Mẹ hất tay tôi ra, bước vào phòng vệ sinh.

 

Tôi gọi một chiếc xe, nhét bà vào trong, đưa đến bệnh viện.

 

Nhìn tiền viện phí đắt đỏ mẹ tôi lập tức xoay người định đi.

 

“Con có đủ.” Tôi đưa số dư trên điện thoại cho bà xem.

 

“Con bán thân à?” Bà liếc nhìn tôi, mặt biến sắc hỏi.

 

Phải cảm ơn giọng bà, rất lớn, mọi người trong phòng bệnh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía tôi.

 

Tôi thở dài .

 

“Con không thể tự kiếm được sao?”

 

Mẹ nhìn tôi trên mặt bà hiện rõ vẻ không đáng tin :

 

“Bệnh viện muốn lừa tiền đấy, mạng của mẹ mày lớn, bệnh này không c.h.ế.t được.”

 

Tôi rất xấu hổ.

 

Nhưng tôi hiểu tại sao mẹ lại như vậy.

 

Bà ấy xót tiền cũng thương tôi.

 

Trên đời, ai chẳng muốn sống thật thoải mái, nhàn hạ. Chỉ là hiện thực quá tàn khốc, vả cho chúng ta một đòn thật mạnh mà thôi.

 

“Ra được phòng phẫu thuật rồi hẵng nói mạng lớn với con .”

 

Tôi không để tâm tới bà, tự mình xử lý thủ tục nhập viện.

 

Làm xong toàn bộ kiểm tra, sắp xếp ca phẫu thuật cũng đã tám giờ tối.

 

Sau một hồi chật vật, cuối cùng mẹ tôi đã thôi làm loạn.

 

“Con đã 27 rồi, tìm một người đàn ông tốt mà gả đi, mẹ cũng không thể ở cạnh con xuốt đời được.”

 

Trước khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, bà đột nhiên nói. 

 

Mẹ chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, như thể đây là lời từ biệt của bà.

 

“Đừng có nằm mơ.” Tôi phiền muộn nói.

 

“ Cái con bé này!” Mẹ tôi tức giận.

 

“Không phục sao, đợi lát nữa mẹ ra khỏi phòng phẫu thuật rồi hẵng cãi với con.”

 

Ngồi trên băng ghế ngoài phòng mổ, trong lòng tôi rất loạn.

 

Dương Hoài là đối tượng xem mắt bà ngoại tôi giới thiệu, bà nói anh ấy là cháu trai chiến hữu của ông ngoại, bảo tôi đi xem mắt.

 

Bà không biết nhà Dương Hoài mở công ty, hơn nữa cũng không phải nhà có tiền bình thường, chỉ sợ người ta đồng ý đi xem mắt cũng là qua loa lấy lệ mà thôi.

 

Về chuyện kết hôn chớp nhoáng này, tôi cũng không muốn nói cho mẹ tôi biết, bà sẽ làm gì, trong lòng tôi rất rõ ràng.

 

Nhớ tới câu cuối cùng mẹ nói với tôi:

 

“Con có một người chị, lớn hơn con hai tuổi, tên là Lý Thiến, ở Mỹ, nếu mẹ không qua khỏi , con đi giúp mẹ xem con bé. Ảnh chụp và địa chỉ của con bé nằm trong danh mục wechat của mẹ.”

 

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh chị gái của mình.

 

Chị ấy rất xinh đẹp, trong ảnh chị ấy mặc đồ Gucci, mang túi xách Chanel…

 

Tôi cảm thán một câu, người cha mà tôi chưa từng gặp mặt kia thật sự rất có tiền.

Dưa Hấu

 

Bà ngoại đã lén nói với tôi, sau khi mẹ tôi ly hôn với cha tôi, chị gái đi theo cha, tôi đi theo mẹ.

 

Mẹ tôi thật sự rất ích kỷ, bà sợ nuôi ong tay áo, sợ chăm sóc tôi hai mươi mấy năm, cuối cùng tôi sẽ chạy theo người cha không biết mặt kia.

 

Cho nên từ nhỏ bà đã nói với tôi, tôi do bà tự sinh ra, không có cha.

 

“Người khác đều có ba, tại sao con lại không có?”

 

“Cha con đã chết. Giang Sinh, nếu con không cần mẹ, con hãy đi đi.”

 

Mỗi lần nhìn thấy bà tức giận đến run người, tôi lập tức chịu thua.

 

“Chết rồi thì c.h.ế.t rồi, mẹ tức giận với một người c.h.ế.t làm cái gì?” Tôi an ủi bà.

 

7.

 

Cuộc phẫu thuật đặt van tim lâu hơn tôi nghĩ.

 

Tôi đợi ở bên ngoài mà thấy thời gian như đã trôi qua mười năm.

 

Khoảng 1 tiếng sau, bác sĩ gọi tôi, nói là đã luồn ống dẫn vào rồi, có 2 động mặc bị tắc 90%, hỏi tôi quyết định dùng phương án nào.

 

“Hai phương án đều có ưu điểm riêng, giá cả lại chênh lệch khá lớn, chỉ có mỗi cô là người nhà thôi à?”

 

“Vâng.” Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ là khi nhìn thấy mẹ nằm đó, trái tim tôi như ngừng đập “Chọn cái nào đắt nhất đi.” Đầu tôi trống rỗng, chỉ nghe theo bác sĩ rồi ký tên.

 

Lòng bàn tay đổ mồ hôi đầm đìa, cầm bút lên mà tôi chẳng thể viết nổi tên mình.

 

Bước ra ngoài, tôi cảm giác toàn bộ cơ thể như đang lơ lửng trên không trung, hết sức m.ô.n.g lung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-mat-ket-hon-cung-sep/chuong-2.html.]

Đây là lần đầu tiên mà tôi quyết định một chuyện lớn như vậy.

 

Tôi vẫn luôn cho rằng mình đã đủ trưởng thành, trưởng thành đến mức không cần phải dựa dẫm vào ai.

 

Nhưng khoảnh khắc ký tên vào bản cam kết phẫu thuật của mẹ, tôi mới nhận ra sự cô đơn đáng sợ đến nhường nào, nó dễ dàng nuốt chửng ý chí, khiến tôi cảm thấy bất lực vô cùng.

 

“Nếu mà bà ấy đi thật thì mình phải làm sao đây?” Tôi không dám nghĩ đến điều đó.

 

Tính cách của bà ấy rất xấu. Hút thuốc, uống rượu, đánh bài, cái gì bà ấy cũng biết.

 

Lúc tức giận, bà ấy sẽ đánh tôi, mắng tôi, bảo tôi cút đi. Tôi cút đi đâu được?

 

Nhưng ngay cả khi bà ấy không giống một người làm mẹ chút nào, vẫn sẽ vào lúc nửa đêm khi tôi bị sốt cao, chân đi dép lê cõng tôi đến khám bệnh, người ta nói đóng cửa rồi không khám nữa thì bà ấy có thể cứ đứng ngoài cửa cằn nhằn mãi, ồn ào đến nỗi người ta phải khám bệnh cho tôi.

 

Bà ấy cũng sẽ vào lúc tôi bị các bạn học bắt nạt mà cầm điếu thuốc định lao vào đánh nhau với bố người ta.

 

Nhờ bà ấy mặc dù không có bố, ở trong trường học cũng không có ai dám bắt nạt tôi.

 

Bà ấy sống không tốt, nhưng vẫn một mực nuôi tôi khôn lớn.

 

Thế nên, tôi sẽ không đi đâu cả.

 

Tôi sẽ ở bên bà ấy, xem xem ai sẽ sống lâu hơn ai.

 

Ngồi một lúc lâu, tay tôi hơi đổ đầy mồ hôi, tôi đưa tay lên lau mặt mới chợt nhận ra mình đã khóc từ bao giờ.

 

Tôi nghĩ mình nên vào nhà vệ sinh rửa mặt.

 

Đi đến góc cua, tôi nhìn thấy hai bóng người đi ngang qua bên cạnh mình .

 

8

 

"Mới quen mấy ngày đã chia tay, còn chặn người ta luôn, đúng là tuyệt tình thật đấy." 

 

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng cười nói.

 

"Hừ..." Người đàn ông mặc âu phục chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

 

"Mọi người đều đang cá cược xem lần sau bên cạnh anh là idol mạng nào, cứ đổi tới đổi lui như thế, rốt cuộc anh muốn tìm kiểu người gì hả, cậu chủ Dương?"

 

"Không chơi nữa." Người đàn ông bình thản đáp.

 

Giọng nói quen thuộc chợt lọt vào tai tôi, khiến tôi rùng mình.

 

Dương Hoài?

 

Tôi cứng đờ người, bất động tại chỗ, sao anh ấy lại ở đây?

 

Nghe lén người khác nói chuyện quả thật không lịch sự chút nào. Nhưng họ đi quá nhanh, tôi cũng khó mà tránh, liền lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

 

"Không chơi nữa?" Vị bác sĩ tỏ ra rất ngạc nhiên. 

 

"Sao vậy, cậu chủ Dương định hoàn lương rồi à?"

 

Dương Hoài không nói, chỉ cười nhạt, sau đó buông một câu.

 

"Ông già giới thiệu cho một người."

 

"Xem mắt à?" Vị bác sĩ càng thêm hào hứng.

 

"Cậu mà cũng đi xem mắt sao, Dương Hoài?"

 

Không chờ được câu trả lời, Dương Hoài đã đứng ngay trước mặt tôi.

 

Tôi đứng đó, ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh nhìn qua, đột nhiên tay chân không biết phải đặt ở đâu.

 

Vị bác sĩ cũng thấy được ánh nhìn kỳ lạ giữa hai chúng tôi, liền ngừng lại.

 

"Người quen hả?" anh ấy hỏi.

 

"Sếp." Tôi nhanh miệng gọi anh.

 

"Thì ra nhân viên của cậu."

 

Dương Hoài không trả lời, chỉ nhìn tôi rồi lại nhìn về phía sau hướng phòng phẫu thuật ở cuối hành lang.

 

"Sao em lại ở đây?"

 

"Đưa bạn đi làm phẫu thuật." Tôi theo phản xạ không muốn cho anh biết người đang phẫu thuật là mẹ tôi.

 

Anh nhìn cánh cửa "Người không phân sự miễn vào" phía sau tôi, hơi cau mày.

 

"Chỉ có mình em thôi à?"

 

"Ừ." Lúc này tôi mới sực nhớ mình phải đi vệ sinh, giải quyết xong còn phải quay lại ngay.

 

"Em đi qua bên kia chút, đi trước đây."

 

"Ừ."

 

Tôi bỏ chạy ,nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.

 

Sau lưng, vị bác sĩ lại tiếp tục trò chuyện với anh ấy, như thể sự xuất hiện của tôi chẳng đáng để nhắc tới.

 

"Tối nay họp lớp, cậu phải giúp tôi đấy, tôi không uống nhiều được, ngày mai còn phải đi làm."

 

Phía sau không nghe được gì nữa.

 

Ra khỏi nhà vệ sinh, hành lang đã vắng người, tôi vội vàng trở lại ghế chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

 

Nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người, lòng tôi vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.

 

Ngay cả bạn bè cũng biết anh ấy ham vui đến vậy, sự hiện diện của tôi cũng chỉ là một tờ hôn ước theo thỏa thuận mà thôi.

 

Tôi còn hy vọng gì nữa chứ?

 

Đợi thêm một lát, mẹ tôi được đẩy ra ngoài. Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi, tâm trạng tôi cũng có khởi sắc.

 

Buổi tối, tôi mua cháo cho mẹ, đút bà ăn, vì đau nên bà cũng không còn mắng tôi nữa.

 

T

hấy bà ngủ rồi, tôi nhờ người chăm sóc cho bà,tôi còn phải đi làm, không thể ở bệnh viện cả ngày được.

 

Lúc quẹt thẻ thanh toán, tôi lại nhớ đến Dương Hoài.

 

Chua xót nghĩ, nhờ có anh, tôi mới có thể quẹt thẻ dễ dàng đến vậy.

Loading...