Bí Mật Của Trùm Trường - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-13 16:29:34
Lượt xem: 608
Từ gian bên cạnh lại vang lên hai tiếng gõ, lần này nghe có vẻ sốt ruột hơn: “Này, có giấy không?”
Dưới vách ngăn, một bàn tay còn thò ra.
Tôi suýt nghẹt thở, thậm chí còn muốn hét lên.
Bàn tay đó có cổ tay gầy guộc, lòng bàn tay rộng, gân xanh nổi rõ, ngón tay thon dài, nhưng trong mắt tôi lúc này lại chẳng khác gì bàn tay của một con quỷ đòi mạng.
Tay run run, tôi lôi vội một gói giấy vệ sinh từ túi ra, ném vào tay cậu ta.
Một phút sau.
“Cảm ơn nhé.” Giọng nói bên kia lại cất lên, lần này còn kèm theo việc trả lại một thứ gì đó.
Tôi hóa đá ngay tại chỗ.
Thứ đó là một loại mặt nạ dưỡng da hình thạch trái cây mà mấy bạn tình nguyện viên ở cổng trường phát miễn phí. Tôi còn tham lấy thêm vài cái.
Hiện tại, nó đang nằm trong lòng bàn tay cậu nam sinh ở gian bên, chiếc túi đen bóng loáng phát ra một vẻ quyến rũ khó tả.
“Thứ này thì thôi đi.”
Giọng cậu ta mang theo chút trêu chọc: “Kích cỡ bé quá.”
Tôi nhìn kỹ hơn: “…!”
Hóa ra là thứ đó sao?! Ai lại nghĩ ra cách đóng gói như thế chứ?!
Các cậu có biết khoảnh khắc này xấu hổ đến mức nào không? Biết không? Biết không? Biết không? Vậy mà cậu ta vẫn tỏ ra đắc ý được sao?!
Tôi quyết định giữ vững nguyên tắc: Chỉ cần tôi không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ phải là cậu bạn bên kia.
Ngồi nghiêm chỉnh, chờ cậu ta rời đi.
Nhưng một phút sau, chính tôi lại phá vỡ bầu không khí im lặng này. Tôi gần như bật khóc: “Anh gì ơi… làm ơn trả lại giấy cho tôi được không?”
Tôi hết giấy rồi! Tôi hết giấy thật rồi! Nguyên cả gói tôi đưa hết cho cậu ta! Thế mà cậu ta không chủ động trả lại!
Im lặng, chính là nhà vệ sinh tối nay.
Ai mà ngờ được nhà vệ sinh nam và nữ ở khu triển lãm nghệ thuật của trường lại giống y hệt nhau chứ?!
Bên kia im lặng một hồi lâu, hình như tôi còn nghe thấy một tiếng chửi thầm nhỏ xíu.
Dù vậy, cuối cùng cậu ta cũng đưa lại giấy cho tôi.
Chân tôi ngồi lâu đến mức tê cứng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước xả, tiếng cửa mở rồi đóng, và cả tiếng bước chân cậu ta rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chẳng còn tâm trạng ngồi thêm, vội vàng đứng dậy định chuồn.
Chạy ra khỏi nhà vệ sinh, tôi vô thức quay đầu lại nhìn một cái.
Biển hiệu nhà vệ sinh nữ to đùng hiện ra ngay trước mắt.
Tôi: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-mat-cua-trum-truong/chuong-1.html.]
Vậy là… không phải tôi đi nhầm sao?
Là cậu bạn kia nhầm?
Hóa ra người xấu hổ thực sự là cậu ta?
Tâm trạng tôi lập tức thoải mái hẳn. Không những thế, tôi còn quay lại nhà vệ sinh rửa tay, ngắm mình trong gương một lúc.
Khi tôi bước ra lần nữa, đi được vài bước, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Cậu ta mạnh mẽ kéo lấy tay tôi, lôi tôi vào góc khuất.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi chưa kịp hét lên thì đã bị đối phương bịt miệng lại.
Ánh sáng mờ mờ, ngũ quan của cậu ấy không rõ ràng, nhưng trông có vẻ là một người rất đẹp trai.
Cậu bạn đẹp trai lên tiếng: “Chuyện vừa rồi, coi như chưa từng thấy gì nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Ưm ưm!”
Cậu ta quay người định rời đi, nhưng đi được hai bước thì bất ngờ quay lại.
Cầm lấy điện thoại của tôi, cậu ta nhập số của mình rồi thêm cả WeChat: “Tên gì?”
Tôi: “?… Tiền… Tiền Bảo.”
Điện thoại tôi phát ra tiếng “ting,” hóa ra là cậu ấy chuyển khoản cho tôi một phong bao lì xì.
Cậu đẹp trai lạnh lùng nói: “Chuyện này nhớ giữ kín trong bụng.”
Tôi vội vàng thề thốt: “Chắc chắn!”
Cậu ấy quay người muốn rời đi, nhưng vừa bước được vài bước lại quay đầu dọa thêm một câu: “Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài…”
Tôi nhanh trí tiếp lời: “Tôi sẽ bồi thường gấp mười lần bao lì xì cho cậu!”
Đúng là cậu ta giữ hình tượng hơi nặng, nhưng tôi cũng không thể trách bản thân quá nhu nhược. Thực sự thì số tiền cậu ấy chuyển cho tôi quá nhiều!
Hai nghìn tệ, đối với một sinh viên đại học như tôi, nhiêu đây đủ tiền sinh hoạt cả tháng trời đấy!
Tôi phấn khích ôm điện thoại quay về ký túc xá, trên đường còn tiện tay mua ba suất cơm.
Mấy cô bạn cùng phòng của tôi nằm ườn trên giường đã nhiều ngày, tôi thì luôn chăm sóc tận tình, không rời không bỏ.
Phát cơm xong cho từng người, điện thoại tôi lại ting một tiếng, thêm 15 tệ vào tài khoản.
Mỗi lần giúp mua cơm thì được các cậu ấy gửi lì xì 5 tệ. Vừa kiếm được tiền vừa tăng tình cảm với bạn cùng phòng, chuyện tốt như thế sao lại không làm chứ!
Cô bạn nằm giường trên đột nhiên kêu lên: “Chết thật, phải chạy ra khu triển lãm nghệ thuật một chuyến!”
Tôi ngạc nhiên: “Tôi vừa từ đó về, người ta giải tán hết rồi, cậu đi làm gì?”
Cô bạn hét lên đầy đau khổ: “Hot boy của khoa Ngoại Ngữ, đại mỹ nam Mộ Tuyên diễn kịch ở đó! Kịch tiếng Anh đấy! Vậy mà tôi quên mất!!”
Nhắc đến trai đẹp, tôi không khỏi nhớ đến cậu bạn vừa vào nhầm nhà vệ sinh ban nãy. Gương mặt cậu ta cũng không tệ chút nào.