Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÍ MẬT CỦA TỐNG HỮU TRINH - 5

Cập nhật lúc: 2024-11-09 11:52:26
Lượt xem: 1,096

Tôn thị chửi cha mẹ nhà họ Vương là không có ý tốt, định đem con gái đi bán một lần nữa. Bà còn nói con dâu đã sinh là người nhà họ Lưu, c.h.ế.t là ma nhà họ Lưu, giờ con trai bà đã qua đời, con dâu phải ở đó canh giữ linh vị cả đời.

 

Bà còn đe dọa, nếu nhà họ Vương dám đưa người đi, bà sẽ treo cổ tự tử ngay trước cổng nhà họ.

 

Không chỉ vậy, Tôn thị còn lén bỏ thuốc mê vào thức ăn của con dâu, hối lộ một tên côn đồ để hắn lẻn vào phòng nàng ta trong đêm khuya.

 

Đêm ấy, Tôn thị “bắt quả tang” và mở từ đường, gọi các bô lão trong tộc đến xét xử.

 

Cuối cùng, bà ta ép buộc cạo trọc đầu con dâu, bắt đeo đai trinh tiết và giam người phụ nữ trẻ đẹp ấy vào trong từ đường, cấm ra khỏi cửa.

 

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Tôn thị đẩy đứa cháu gái cho thông gia nuôi, còn cháu trai thì giao cho trưởng bối trong gia tộc chăm sóc. Sau đó, bà dẫn Lưu Nùng Ngọc đến Vân Châu, một lòng muốn tác thành cho con gái và Lục Hành An.

 

Mẫu thân là Tôn thị tàn ác như vậy, thì Lưu Nùng Ngọc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

 

09

 

Ba năm trước, khi Lưu Nùng Ngọc đến tuổi cài trâm, nàng bắt đầu đi xem mắt khắp nơi.

 

Vốn tự tin vào nhan sắc và xuất thân thư hương của mình, Lưu Nùng Ngọc thề phải gả vào một nhà quyền quý.

 

Khi đó, hoàng đế tổ chức cuộc tuyển tú, yêu cầu các châu quận đề cử những nữ tử tài mạo song toàn tham gia. Đại ca của Lưu Nùng Ngọc đã dốc lòng dốc sức thu xếp, cuối cùng cũng giành được một suất cho muội muội mình. 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Thế nhưng, trong vòng tuyển chọn tại châu, quan viên phụ trách chỉ quét mắt nhìn Lưu Nùng Ngọc, nhàn nhạt nói: "Dung mạo và vóc dáng ổn, nhưng da dẻ không trắng lắm."

 

Lưu Nùng Ngọc trượt tuyển chọn.

 

Nàng bị đả kích sâu sắc, chẳng biết từ đâu lấy được một phương thuốc dân gian, nghe nói rằng thoa lên có thể khiến làn da vừa trắng vừa thơm.

 

Các nguyên liệu trong phương thuốc không khó tìm, duy chỉ có một vị là "tử hà xa" tươi là hiếm thấy.

 

Đúng lúc đó, tẩu tẩu nàng, Vương thị, đã mang thai bảy tháng, Lưu Nùng Ngọc liền ra tay độc ác, đẩy Vương thị ngã từ tầng hai xuống cầu thang.

 

Vương thị bị thương nặng, đêm đó sinh non, đứa bé sinh ra đã chết.

 

Lưu Nùng Ngọc toại nguyện có được nhau thai tươi, nhưng dù phối được cao dưỡng da, thời gian tuyển tú đã qua, mọi thứ không kịp nữa.

 

Vương thị vừa phẫn hận vừa đau khổ, khóc lóc muốn đi kiện, nhất định bắt Lưu Nùng Ngọc đền mạng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-mat-cua-tong-huu-trinh/5.html.]

Không ngờ bà mẹ chồng chặn lại, nhất mực khẳng định rằng Vương thị tự ngã xuống lầu, vu oan cho con gái bà.

 

Lưu Nùng Ngọc không hề có chút ăn năn, ngược lại còn trách mắng Vương thị, nói rằng nếu tẩu tẩu sinh con sớm hai tháng thì nàng đã kịp điều chế cao, dưỡng trắng làn da, vậy là nàng có thể tiến cung làm hoàng phi rồi. Chính tẩu tẩu đã làm lỡ tiền đồ của nàng.

 

Vương thị không thể ngờ rằng Lưu Nùng Ngọc tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã độc ác đến thế. 

 

Nàng trông đợi vào sự công bằng từ chồng, nhưng hắn chỉ im lặng, nói một câu: "Gia hòa vạn sự hưng."

 

Đầu năm ngoái, khi chồng qua đời, Vương thị không nhỏ một giọt nước mắt nào.

 

Giờ đây, giấc mộng tuyển tú tan vỡ, trụ cột trong nhà cũng đã mất, mẹ con Lưu Nùng Ngọc đành phải đối mặt với thực tế. Sau khi nhìn ngó một hồi, họ nhắm đến Lục Hành An.

 

Phải, Lục Hành An trẻ trung tuấn tú, chỉ cần đỗ kỳ khoa cử sang năm là có thể làm quan, còn thê tử của hắn thì xuất thân thấp kém, chỉ là một thương nhân giàu có. Nếu nàng ấy c.h.ế.t đi, chẳng phải gia sản khổng lồ sẽ rơi vào tay Lục Hành An sao?

 

Làm kế thê của Lục Hành An, quả là một món đầu tư không lỗ.

 

Thấy không, những kẻ này còn biết tính toán hơn cả ta.

 

Hai ngày sau, mẹ của Lưu Nùng Ngọc là Tôn thị đến thăm.

 

10

 

“Phu nhân thân thể có khỏe không?” 

 

Tôn thị ngồi thẳng trên ghế tròn, ra hiệu cho nha hoàn mang lễ vật lên rồi cười nói, “Phụ nữ sinh con, cứ như bước qua Quỷ Môn Quan một lần. Ta có mang đến ít tam thất và đảng sâm thượng hạng, dùng nấu canh hoặc pha nước uống đều rất bổ khí huyết.”

 

Ta liếc nhìn bà ta.

 

Tôn thị mặc đồ lộng lẫy, trung niên hơi mập, khóe mắt lộ rõ sự toan tính khôn khéo, móng tay đỏ tươi được tỉa nhọn và dài, tựa như răng nanh của con rắn độc sẵn sàng đớp người bất cứ lúc nào.

 

Ta thản nhiên đáp, “Xin thứ lỗi, ta sức khỏe không tốt, không thể ngồi tiếp bà lâu.”

 

Tôn thị vội cười, “Chao ôi, mới nói được đôi ba câu mà phu nhân đã đuổi người rồi. Nói thế nào, ta cũng được coi như bậc trưởng bối của phu nhân đấy, phu nhân không nể mặt ta chút nào sao?”

 

Ta nhướng mày, “Vậy trưởng bối muốn nói điều gì?”

 

Tôn thị lập tức rơi nước mắt, “Con gái ta tuổi trẻ nông nổi, làm ra chuyện đáng xấu hổ này, ta thật không còn mặt mũi nào gặp phu nhân nữa. Nhưng cũng nói thật lòng, ‘một bàn tay không thể vỗ’, lệnh phu nhân của nhà các người cũng không phải hoàn toàn vô tội.”

 

Ta mỉm cười, “Vậy bà đi tìm kẻ có tội ấy, tìm ta làm gì?”

Loading...