Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bí Mật Của Người Chồng Tệ Bạc - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:28:10
Lượt xem: 42

Tôi đã để Ngô Kiến Văn tự mình uống thuốc giải rượu. Anh ta uống nhầm thuốc, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi. Trong lúc anh ta uống, tôi còn ra ngoài lấy nước. Chị Vương chính là nhân chứng của tôi.

 

Trong đầu tôi đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh xe cấp cứu hú còi inh ỏi chạy vào khu chung cư. Không được, tôi phải kiểm soát nét mặt, không thể để lộ vẻ vui mừng.

 

Ngô Kiến Văn cuối cùng cũng sắp c.h.ế.t rồi.

 

Tôi thật sự rất vui.

 

5

 

Sự tưởng tượng thật đẹp nhưng khi tôi bưng cốc nước bước vào phòng ngủ, cảnh tượng trong phòng khiến tôi vừa buồn nôn, tức giận lại vừa thất vọng.

 

Ngô Kiến Văn lại nôn ra cả một đống! Tấm thảm trước giường đầy ứ toàn bộ thức ăn nôn ra của anh ta! Cả căn phòng đều bốc mùi nặng nề!

 

"Chị Vương! Chị Vương!" Tôi cũng suýt nữa thì nôn mửa. Tôi bịt mũi vừa gọi lớn chị Vương vừa cố gắng tìm viên thuốc trong bãi nôn.

 

Mặt sàn đầy hỗn độn, thêm vào đó là họa tiết trên thảm, thật sự không thể nhận ra viên thuốc còn ở đâu.

 

Khi chị Vương dọn dẹp xong giường và sàn nhà, tôi nhìn Ngô Kiến Văn nằm ngủ say như heo, cuối cùng chút hy vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng tan biến: đã lâu như vậy rồi, nếu viên thuốc còn trong dạ dày anh ta, anh ta đã phải phát tác rồi.

 

Có vẻ như viên thuốc đã bị anh ta nôn ra.

 

Tên khốn này, sao lại có thể sống lâu như vậy? Cũng không lạ gì khi người ta bảo người tốt sống không lâu, còn kẻ ác thì sống ngàn năm.

 

"Ôi, sao lại để hai lọ thuốc này để chung thế này?" Giọng chị Vương cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi quay đầu lại, thấy bà ấy đang cầm hai lọ thuốc, một là thuốc giải rượu, một là thuốc kháng sinh, vẻ mặt hoảng hốt.

 

"A!" Tôi lập tức giả vờ hoảng sợ: "Hôm nay tôi bị sao vậy, quên không cất lọ kháng sinh đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-mat-cua-nguoi-chong-te-bac/chuong-11.html.]

 

"Đúng vậy! May mà Tiểu Ngô không uống nhầm thuốc, nếu không thì thật đáng sợ!" Chị Vương trách cứ một câu rồi nhanh chóng cất lọ thuốc kháng sinh đi: "Tôi sẽ để lọ thuốc này riêng trong bếp, nếu cô cần thì ra bếp lấy nhé."

 

Bếp, khu vực cấm đối với Ngô Kiến Văn, anh ta không bao giờ vào bếp. Thật tuyệt, chiêu uống nhầm thuốc vì say rượu giờ không thể dùng được nữa, chị Vương sẽ nghi ngờ. Một con đường của tôi lại bị chặn lại.

 

Làm sao để g.i.ế.c Ngô Kiến Văn mà không để lại dấu vết? Tôi đã mất phương hướng.

 

Tôi bèn viện cớ là nhà không có con cái nên không cần bảo mẫu, đuổi chị Vương đi. Có thêm một người, thêm một đôi mắt, giảm được chút rủi ro nào hay chút nấy.

 

Buổi trưa tôi xem tin tức thành phố, một người đàn ông bị trượt ngã trong bể tắm suối nước nóng, đập đầu xuống đất gây chảy m.á.u não và chết.

 

Cái c.h.ế.t này cũng có thể xảy ra à? Thực sự làm người ta bất ngờ. Tôi lại thấy có hy vọng.

 

Khi bắt tay vào kế hoạch tôi mới nhận ra, thực ra việc này không hề dễ dàng. Muốn khiến Ngô Kiến Văn trượt ngã trong phòng tắm thật đơn giản, chỉ cần rải một ít xà phòng hay sữa tắm xuống nền là được. Nhưng làm thế nào để anh ta tự nhiên bước lên nền trơn ướt mà không phòng bị?

 

Nếu anh ta còn tỉnh táo thì không được, anh ta sẽ yêu cầu tôi lau sạch sàn. Nếu anh ta say quá thì lại chẳng thể vào phòng tắm mà ngủ luôn.

 

Lựa chọn một ngày anh ta hơi say nhưng không say quá cũng không dễ dàng.

 

Tôi đã chờ đợi hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đợi được.

 

Hôm đó, thấy anh ta đi không vững, nói năng lúng búng, về nhà mà không ngủ ngay mà lại quấn lấy tôi muốn thân mật, tôi biết, cơ hội đã đến.

 

Tôi gắng kiềm chế sự ghê tởm và giả vờ chiều chuộng anh ta, dịu dàng khuyên anh ta đi tắm trước.

 

"Anh đi chuẩn bị khăn tắm và áo choàng nhé." Tôi liếc mắt đưa tình với anh ta: "Anh thay quần áo bẩn rồi bỏ vào giỏ giặt đi."

 

Phòng tắm và khu giặt đồ là hai khu riêng biệt. Tôi đoán Ngô Kiến Văn sẽ đi thay đồ, tôi rót xà phòng đã pha loãng vào trước bồn tắm và vòi hoa sen, bất kể anh ta tắm đứng hay ngâm bồn, đều sẽ bị trượt ngã và chết.

Loading...