Bị Đẩy Xuống Giếng Sâu Ta Bỗng Nhiên Ngộ Ra - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:26:10
Lượt xem: 3,112
Nước mắt rơi xuống dòng chữ của nàng ấy, ta hoàn hồn, cẩn thận cất tấm ảnh đi.
"Ai đưa cho ngươi?" Ta hỏi.
"Thẩm tỷ tỷ ạ." Nàng nhỏ giọng đáp, "Sau khi cha bị đ.â.m c h ế t, ta suýt chút nữa bị bán vào quán trà, là người của Thẩm tỷ tỷ cứu ta. Tỷ ấy hỏi tên ta, rồi lại hỏi tên mẹ ta, âm thầm bảo vệ ta suốt dọc đường, bảo ta phải tự tay đưa thứ này cho người."
"Nàng ấy còn nói gì nữa không?"
"Tỷ ấy chỉ bảo ta nói với người, 'Trung thu ve sầu im bặt'."
Đó là ám hiệu mà chúng ta đã định trước.
Vào đêm Trung thu, nàng ấy sẽ đưa các cô nương trong trường học và trường y chuyển đến kinh thành.
Thẩm Giai muốn thành lập một đội ngũ y tế dự bị.
Nơi nào cần đến đội ngũ y tế?
Lòng ta bỗng chột dạ, bọn họ muốn nổ s.ú.n.g lần thứ hai rồi.
A hoàn quay trở lại, thay một chậu nước mới.
Ta bình tĩnh nhận lấy, cô bé cũng không nói gì nữa.
"Ngươi tên gì?"
"Ta không có tên," Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn ta, "Mẹ gọi ta là Xú Oa."
Ta lau mặt sạch sẽ cho nàng, nắm lấy tay nàng.
"Đi thôi Xú Oa, chúng ta ăn cơm."
Xú Oa sớm hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nàng rất ham học.
Ta dạy gì, nàng đều chăm chú học theo.
Có đôi lúc nhìn nàng đọc sách, thật ra cũng chẳng khác gì những đứa trẻ ở đầu kia của cái giếng.
Chỉ là gầy hơn, sắc mặt u ám hơn một chút.
Nửa tháng trôi qua, người trong phủ nói: "Thiếu gia được thăng quan rồi."
Hắn tra ra được không ít người của cách mạng, còn phá hủy bệnh viện của Thẩm Giai.
Thân phận của Thẩm Giai đáng ngờ, nhưng gia đình nàng ấy đã bảo lãnh nàng ấy, chỉ nói rằng nàng ấy không tham gia vào chuyện này.
"Thiếu gia nói, nữ nhân không làm nên chuyện gì đâu."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trung thu sắp đến, cha ta vì muốn lấy lòng Hà Bắc Quy, lại gửi thêm tiền cho hắn.
Nhân dịp lễ tết, Hà Bắc Quy bèn thnàng ta ra ngoài.
Ngày ta ra ngoài, Hà Bắc Quy nâng Giang Y lên làm bình thê, dạo này nàng ta đều đi cùng hắn tham gia các buổi tiệc tùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-day-xuong-gieng-sau-ta-bong-nhien-ngo-ra/chuong-14.html.]
Biệt viện mà ta từng ở, giờ đã bị Giang Y chiếm giữ.
nàng ta nửa nằm nửa ngồi trên giường, thành thạo châm lửa hút thuốc phiện, phả khói mù mịt, sai người vứt hết đồ đạc của ta ra ngoài.
"Thiếu phu nhân, cuối cùng ta cũng thành công rồi."
Mùi thuốc phiện nồng nặc, ta vội vàng che mũi miệng cho Xú Oa, không nán lại lâu.
Hà Bắc Quy phái người đến gọi ta.
Vừa đến cổng chính, hắn đã bước xuống từ một chiếc ô tô đời mới.
"Thứ này, có tiền cũng khó mua."
Hắn cố gắng tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt ta, rồi lại nói: "Muốn thử không?"
Ta im lặng, hắn cười lạnh: "Nàng cũng không xứng, đây là dành cho Y Nhi."
Ta nhìn chiếc xe thêm một lần nữa, sau này chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Hà Bắc Quy dạy Giang Y lái xe, Giang Y ham chơi, học được vài hôm đã tự mình lái ra ngoài.
Lái một mạch đến đống đổ nát của trường học dành cho nữ tử, lao thẳng vào đám đông, đ.â.m thẳng vào Thẩm Giai.
"Ai bảo trước kia nàng ta không cho ta đến trường học làm giáo viên!"
Trong sảnh chính, Giang Y quỳ gối bên cạnh Hà Bắc Quy.
"Ngông cuồng! Nàng ta là tiểu thư nhà ai, chẳng lẽ nàng không biết sao?"
Hà Bắc Quy hất chén trà nóng vào mặt Giang Y, nàng ta né người tránh được, chén trà vỡ tan tành dưới chân ta.
"Thiếu gia, bây giờ thân phận của ngài khác xưa rồi, dựa vào người Tây Dương chẳng lẽ còn sợ nhà họ Thẩm sao?" Giang Y mềm nhũn như bông dựa vào người hắn, "Hơn nữa, kinh thành cách xa nơi này, ngài cứ tùy tiện gán cho nàng ta tội danh gì đó, nhanh chóng g i ế t c h ế t là xong, ai mà biết được chứ?"
Ta giơ tay lên, nhấp một ngụm trà nóng, ánh mắt ra hiệu cho Xú Oa đang đứng trong góc phòng.
Xú Oa xoay người đi ra khỏi sảnh chính.
Chưa đầy một lát, người hầu bên ngoài bước vào, đưa cho ta một hộp thuốc mỡ được đựng trong hộp gỗ sang trọng.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân," Người này gọi Giang Y, "Đại nhân nói, hôm nay ban thưởng cho thiếu phu nhân."
Ánh mắt Giang Y phức tạp, liếc nhìn Hà Bắc Quy.
Hắn không nhìn lại nàng ta, mà dời mắt đi chỗ khác, nhấp một ngụm trà.
"Lấy tẩu thuốc của ta đến đây." Giang Y nói với a hoàn.
Ta đứng dậy, đi qua hành lang, đến góc rẽ, đưa cho người hầu vừa mang đồ đến một thỏi bạc.
"Cảm tạ thiếu phu nhân, bên trong là lượng thuốc đủ dùng trong ba ngày."
Ta gật đầu, bước về phía biệt viện.