Bị Bệnh - End
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:41:26
Lượt xem: 1,199
82
Yến Từ bị ta c.h.é.m đứt hai tay, trên cổ của hắn buộc một dây xích sắt nặng nề, bị tù tại thâm cung.
Cổ độc của ta vô cùng khó giải, cho nên Yến Từ không thể chết.
Ta không có chấp nhất cầu y, ta không muốn vì chữa bệnh, liền trở nên nên cố chấp giống như Yến Khang.
Có lẽ là, ta không muốn tìm một lý do để g.i.ế.c Yến Từ.
Có khi, ta cũng không biết mình có muốn hắn c.h.ế.t đi hay không nữa. Hắn nửa c.h.ế.t nửa sống, thế thì cũng tốt.
Tự phụ như hắn, sống mà không có chút tôn nghiêm nào, so với c.h.ế.t còn đau khổ hơn.
Vào ban đêm mưa to gió lớn, ta lại tới thăm Yến Từ. Nhìn hắn khuôn mặt lâm li của hắn, nguy hiểm như thế.
Nhưng lại vẫn mê người như vậy.
Hắn không vui không buồn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, thế là ta đến gần hắn, lại cảm thấy cả hai cách nhau rất xa.
Gió lùa thổi làm ánh đèn chao đảo lắc lư loạn lên, bóng người cực đại trong phòng hoảng dợ mà lay động.
Người thổ lộ bí mật lại biến thành ta, ta dùng ngôn ngữ tay chân, nói cho hắn biết ta gần nhất đang mưu tính cái gì.
Ta biết hắn nguyện ý nghe, lúc ta giơ tay lên ra hiệu, hắn chưa từng nhắm mắt lại.
Những cái bí mật khiến người khác buồn nôn, giống một cây cuống rốn mang máu, đem ta cùng hắn, liên kết chặt chẽ.
Trên đời xứng những kẻ xứng đáng là bích nhân nhiều nhan nhản. Nhưng xứng danh tiện nhân, cũng chỉ có chúng ta.
83
Về sau có một ngày, ta nói cho Yến Từ, ta muốn cưới quân hậu.
Con trai trưởng của Thừa tướng cùng ta môn đăng hộ đối, ta cùng quân hậu sẽ không phải là một cặp tiện nhân của thiên địa, sẽ là một cặp bích nhân xứng đôi vừa lứa..
Đây là thời khắc trọng yếu nhất trong nhân sinh của ta, ta mời Yến Từ đi trên tường thành xem lễ.
Yến Từ hướng ta mỉm cười, hắn nói được. Thế là ta hỏi hắn, trong cái buổi tối nương nương c.h.ế.t đi ấy, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì
"Bà ấy nói, bà ấy thật sự có tội." Yến Từ nói, "Bà ấy là cố ý hạ độc c.h.ế.t Tĩnh hoàng hậu."
Yến quý phi đổi chén trà xong, con ruồi kia lại bay vào bên trong chén trà của Tĩnh hoàng hậu, nó c.h.ế.t rồi, Yến quý phi liền biết chén kia là có độc.
Nhưng nàng không nói một lời nhặt đi con ruồi kia, coi như không biết nhìn Tĩnh hoàng hậu, uống xong trà.
Mượn đao g.i.ế.c người, Yến quý phi dùng chén trà nhỏ có độc này mà hại c.h.ế.t Tĩnh hoàng hậu, nhìn Yến Từ vì mình giải thích, rất cảm thấy dày vò, sau đó cúi đầu nhận tội.
Bà ấy dạy mình hài tử muốn trung nghĩa, nhưng mình lại hèn hạ như thế, bà ấy không dám nói cho Yến Từ chân tướng mình nhận tội như thế nào.
Vì làm mặt mũi làm mẹ, tùy ý để con của mình đem sự nhận tội của mình thành lương thiện lại ngu muội, không nghĩ tâm hắn sinh oán hận, sau đó là sát ý.
"Thời điểm ta cầm đao gặp bà ấy, bà ấy hối hận. Bà ấy nói ra chân tướng sự thật, nhưng quá trễ rồi."
"Bởi vì ta đã xé bụng bà ấy ra." Thần sắc yến Từ nhàn nhạt, "Lúc đó, ta hối hận, nhưng quá trễ."
"Ngươi g.i.ế.c ta đi." Hắn nói, "Thứ ta hạ cho ngươi là mẫu cổ, ta mới là tử cổ, ta c.h.ế.t đi, ngươi cũng có thể sống."
"Trẫm không tin." Ta mặt mũi tràn đầy mỉa mai khoa tay, "Ngươi là nghĩ lừa gạt trẫm g.i.ế.c ngươi, rồi cùng ngươi xuống a tỳ địa ngục phải không, ngươi mơ tưởng."
84
Lúc ta cưới con trai trưởng của Thừa tướng, trên trời rơi xuống tuyết lành, mọi vật bao phủ trong làn áo bạc, đẹp không sao tả xiết.
Thân mang hỉ phục ta cưỡi ngựa lớn, bên trong kiệu hoa sau lưng, chính là tân lang ta tỉ mỉ lựa chọn cho chính mình.
Tân lang gia thế trong sạch, học hành tinh thông, dung mạo tuấn mỹ, là người dễ thân, vô cùng hoàn mỹ.
Người người tán dương ta, người người ao ước được như ta, ngẩng đầu ngưỡng mộ ta, ta mặc áo bào diễm lệ, làn da mỹ lệ, ngai vàng cao quý.
Yến Từ cũng đứng trên tường thành nhìn ta, ta biết hắn đang nhìn ta, hắn đang nhìn một ta khác.
Là ta nói láo hết lần này đến lần khác, một ta hèn hạ vô sỉ, một ta vung búa c.h.é.m g.i.ế.c ân nhân, là ta dùng bất cứ thủ đoạn nào, một ta thấp hèn.
Ta cưỡi ngựa, đi tới dưới thành, trước người bỗng nhiên truyền đến ầm ầm nổ vang, có người ngã tại trước ngựa của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-benh/end.html.]
Người hầu phụ trách trông coi Yến Từ vội vàng chạy đến, hướng ta thỉnh tội, bọn hắn nói, là Yến Từ bỗng nhiên ngửa mặt đổ xuống, rớt xuống tường thành.
Ta rủ mí mắt xuống, nhìn hắn. Nhìn hắn thân hình xinh đẹp ngăn nắp ngày xưa của hắn, trở nên nát tan ra từng mảnh nhỏ.
Giống như đồ gốm mỹ lệ chôn sâu trong lòng đất, chói lọi nhiều màu màu sắc tại ngay lúc đào lên được thì lại vỡ vụn, bong ra từng mảng.
Rực rỡ mỹ lệ cuối cùng rồi sẽ mất đi, nội tâm hư thối của hắn, bí mật bẩn thỉu của hắn, cuối cùng cũng thấy mặt trời.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt méo mó của hắn lộ ra vẻ đắc ý không thích hợp lắm , Môi son hé mở , Tựa hồ có lời muốn nói với ta.
Muốn nói cái gì? Yêu? Hận? Hoặc là cái khác? Muốn dùng cái di ngôn này , làm ma chút vây nhốt ta cả đời?
Yến Từ , Ngươi mơ tưởng đi , Ngươi không tính toán nổi đến ta đâu. Coi như ngươi c.h.ế.t trong ngày đại hôn của ta, ta cũng sẽ không bởi vậy cảm thấy có chút tội lỗi nào đâu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giữa chúng ta , đều tính toán lẫn nhau quá tường tận, quá khứ là ta thắng , Hiện tại là ta thắng, về sau cũng là ta thắng.
Ta cực kỳ dùng sức nắm lấy dây cương , cưỡi ngựa, bước qua Yến Từ đang thoi thóp. Trước mặt là cung điện huy hoàng, sau lưng tuyết lớn mênh mông.
Đời này hắn nói láo nhiều như vậy. Nhưng câu nói cuối cùng hắn nói với ta, đúng là nói thật.
85
Sau khi thành hôn , Ta chăm lo quản lý, bắc khống chế Thát đát , Nam chống đỡ giặc Oa , cả ngày lẫn đêm vì nước vất vả.
Từng chút từng chút , Chậm rãi khoét đi khối u ác tính của Đại Yến.
Ta vẫn niệm Phật như cũ, chỉ là không thế nào g.i.ế.c người. Đầu gối giống như bị mùa đông làm đau, cũng may có người giúp ta chống đỡ.
Ban đêm mưa to gió lớn , ta ngồi dậy , quân hậu cũng đứng dậy: "Bệ hạ?"
Quân hậu biết ta thích trong đêm mưa thích nghe hát , thế là gối lên trên đùi ta, nhẹ giọng ngâm nga lên một bài ca dao.
“Xin ngài không muốn qua sông, ngài vẫn là đi qua sông. Ngài bởi vì qua sông mà c.h.ế.t đi , Cái này thật sự là không thể làm gì”.
Bàn thờ Phật trước giường khói xanh lượn lờ , đầu hương đỏ rực, lại có hình bóng của cố nhân.
Vị này cố nhân nói cho ta: Cửa cung thật sâu, thứ duy nhất hắn có thể siết trong tay, chỉ có vạt áo của ta mà thôi.
Ta nhìn lòng bàn tay, nắm chặt trong hư vô , Chỉ cầm được một sợi khói nhẹ.
Nhất thiết hữu vi pháp. Như mộng, huyễn, bào, ảnh. Như lộ diệc như điện. Ưng tác như thị quán*.
( Bài kệ trong Kinh kim cương . Dịch nghĩa
Tất cả các pháp hữu vi
Như bóng, bọt nước có gì khác đâu
Như sương, như điện lóe mau
Hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng)
Ánh trăng thật sâu , nốt ruồi nhỏ nơi mi tâm của hắn , giống hạt chu sa.
Tất cả mọi thứ đều là hư ảo, không nên quá cố chấp mà tin vào vẻ bề ngoài.
Cái đầu lâu chìm trong ao, từng đoạn xương sườn gãy đứt kia.
Nếu lấy sắc gặp ta, lấy âm thanh cầu ta , Là người đi tà đạo, không thể gặp Như Lai.
Ngày đại hôn hôm đó, hắn đến tột cùng muốn nói gì với ta đây?
Ta không biết. Ta chỉ biết là , Ta đã thật một đường đời trôi chảy, bình an.
Thiên thu vạn đại, duy ngã độc tôn. ( Muôn thở, chỉ có ta là tôn quý nhất)
( Hoàn toàn văn)