Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bé Yêu Chạy Mất Rồi - Chap 2: Khoảng cách

Cập nhật lúc: 2025-01-21 14:32:56
Lượt xem: 58

5.Cả tuần đó, tôi giữ khoảng cách với Giang Hạ, đau lòng thay, cậu ấy cũng thế.

Thi thoảng tôi vờ như muốn đến căn tin trường để mua đồ ăn để tìm Giang Hạ.

Cậu ấy vẫn luôn chăm chỉ như thế, chưa từng thay đổi. Thi thoảng tôi thấy cậu ấy học bài qua cửa sổ, thi thoảng lại thấy cậu ấy đang nói chuyện với người khác, mỗi lần thấy thế, tôi không dám nhìn lâu, sợ cậu ấy bắt gặp thấy tôi đang nhìn cậu ấy.

Không thể tự biến mình thành kẻ mặt dày như thế.

Đến hôm nay, Giang Hạ chơi bóng rổ, cậu ấy chơi bóng mà không nói với tôi...

...

Tôi chỉ có chút hụt hẫng, cậu ấy thường lợi dụng những hôm chơi bóng nhờ tôi mua nước, nhưng hôm nay thì không.

Tôi ngây người nhìn về phía sân bóng, tiếng reo hò bên ngoài sân mỗi lần Giang Hạ có bóng, tiếng cổ vũ hai đội đánh vào tiềm thức tôi.

Tiểu Yến, cô gái hôm trước cũng có mặt, Tiểu Yến cau mày nhìn Giang Hạ chơi bóng, có vẻ rất lo lắng.

Trận đấu kết thúc, Tiểu Yến vẫy tay, Giang Hạ liền đến, nhận nước cô ta mang đến, cười đùa.

Tôi lần nữa như c.h.ế.t lặng.

6.Hiên Nhi hiểu chuyện kéo tôi đi, chúng tôi đến một quán cà phê.

Tôi không nói gì, Hiên Nhi cũng ngập ngừng không biết mở lời thế nào. Cô ấy nhận ra rồi.

Tôi cũng thấy cô ấy khó xử, chắc là vẫn đang hoang mang nhưng không muốn làm tôi buồn.

Nhưng dù cô ấy không hỏi, tôi cũng đã buồn rồi, sao lại thấy người mình yêu bên cạnh người khác mà vui được.

Hiên Nhi đột nhiên nắm lấy tay tôi: “Tình yêu ấy mà, không có người này thì có người khác. Dù tớ giận cậu vì cậu không nói chuyện hai người chia tay nhưng tớ không muốn cậu buồn đâu”

Đúng là đại khốc mà, tôi tưởng cô ấy hiểu, hóa ra lại vẫn tưởng tôi và Giang Hạ yêu nhau.

audreyX

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/be-yeu-chay-mat-roi-cnel/chap-2-khoang-cach.html.]

Tôi không giận, ngược lại còn nắm tay cô ấy chặt hơn: “Hiên Nhi à, chúng tớ chưa từng yêu nhau”.

Hiên Nhi ngây người một lúc, rõ ràng là đang xử lí thông tin này: “Chưa từng yêu? Cậu...Giang Hạ...?”

Tôi gật đầu, cố gượng cười xác nhận lại lần nữa: “Ừm, trước giờ chỉ là bạn”

Hiên Nhi bối rối, không sao, tôi hiểu, trước giờ tôi và Giang Hạ luôn không nói rõ, để mọi người hiểu nhầm là lỗi của tôi, không trách, không thể trách.

Sau một lúc suy nghĩ, Hiên Nhi lại nhìn tôi: “Nhã Vân, tình tiết này trong phim chính là nam chính từ bỏ thanh mai theo người mới”

Lần này tôi mới là người ngây người, cô nàng ngốc này nói gì vậy, kinh nghiệm xem phim hằng ngày đây sao

“Trong trường hợp này, nữ phụ là thanh mai trúc mã của nam chính sẽ điên cuồng tấn công cô nữ chính kia, kết cục sẽ thảm hại lắm, vừa bị nam chính ruồng bỏ, vừa là bước đệm cho nữ chính trước mặt mọi người”

Tôi nhìn Hiên Nhi, lý thuyết gì đây, tôi không phải loại đó đâu nhé, tôi không điên thế đâu, không phải nữ phụ nào cũng xấu đâu mà.

Cuối cùng Hiên Nhi kể hết mọi kết cục của những nữ phụ mà cậu ấy biết cho tôi, giây trước tôi còn nghĩ nó vô lý, nhưng dần lại gần như bị đồng hóa.

Không được, tôi phải toàn thây, không thể để tình cảm một phía phá hoại tình cảm của người khác, càng là quen biết Giang Hạ lâu năm, tôi càng phải tôn trọng cậu ấy.

7.Từ đó, tôi chuyên tâm học tập, sáng ở trường, chiều cùng Hiên Nhi ra thư viện.

Một phần là vì tôi cần ôn tập nhiều hơn, một phần là để tránh mặt Giang Hạ.

Cứ thế đã hai tuần, chúng tôi thi xong, bảo vệ luận văn cũng đã hoàn tất, cũng đã là hơn 2 tháng tôi và Giang Hạ không nói chuyện với nhau.

Cũng đúng, vì tôi vẫn thấy cậu ấy đi cùng Tiểu Yến, có vẻ đã yêu rồi, mừng cho cậu ấy.

Hôm đó các bạn học cùng khoa tổ chức tiệc ăn mừng, tôi bị Hiên Nhi kéo đi cùng. Thôi vậy, những dịp thế này có lẽ tôi phải tập làm quen thôi, Giang Hạ không còn ở cạnh tôi đâu thế tự kỉ mà sống một mình.

Tôi ăn mặc có chút đổi mới, ngắm chiếc váy hoa nhí trắng đáng yêu trước gương, tôi cũng tự thấy bất ngờ, hoa ra tôi cũng có giao diện này.

Bước ra khỏi phòng, Giang Hạ cũng vừa đi chơi bóng về, mồ hôi nhễ nhại, tôi không nhìn, thật ra là không dám nhìn, trước đây cậu ấy năn nỉ thế nào tôi cũng không mặc thế này, giờ tôi lại...

Cậu ấy nhìn tôi, muốn nói gì đó, tôi không muốn nghe, cũng sợ trả lời, nhanh chóng lách qua Giang Hạ mà đi.

Loading...