Bay Về Phía Mặt Trời - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-25 13:09:25
Lượt xem: 1,306
19
Mặc dù Bùi Tịch giữ được tính mạng, nhưng bị gãy mất một chân.。
Tiền không còn nữa, thì làm sao giữ được tình yêu?
Sự chân thành của Trần Nhụy lại đổi thay rồi.
Một buổi sáng sớm nọ chị ta thu dọn đồ đạc bỏ chạy, còn lấy đi số tiền còn lại ở trong nhà.
Bùi Tịch ban đầu còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng anh ta tuổi đã cao lại còn bị gãy chân. Làm gì con có công ty nào cần nữa chứ?
Cuối cùng, anh chỉ có thể chọn vào công xưởng làm.
Lúc anh ấy muốn đến tìm tôi, tôi đã cùng Tùng Ý qua Thụy Sĩ du học rồi.
Tôi đã từng cảm thấy bản thân là con nhà người ta, mẹ của Bùi Dã, vợ của Bùi Tịch, tôi gần như đã quên mất, bản thân mình thực sự là ai.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi muốn sống vì mình một lần.
20
Lúc rời đi tôi đưa cho dì Từ một số tiền lớn. Bà ấy và tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng lại đối xử với tôi tốt hơn nhiều với những người thân có cùng huyết thống kia.
Sau khi tới Thụy Sĩ, thỉnh thoảng tôi vẫn nhận được những kiện hàng mà dì ấy gửi , toàn là những món ăn kèm dì ấy nấu cho tôi, nào là các loại thịt thỏ nấu đông, thịt bò nấu đông…
Điều này làm cho tôi và Tùng Ý vii cùng ngạc nhiên, dù sao thì cả hai chúng tôi đều không có tay nghề như vậy.
Bùi Dã, trước khi tôi rời đi chỉ để lại cho nó một số tiền cấp dưỡng để có thể sống đến năm 18 tuổi, không đủ để nó sống tiêu hoang như trước đây, nhưng sống sót thì không thành vấn đề.
Nghe nói khi Bùi Tịch về nước không lâu đã không cho nó học cưỡi ngựa nữa, nó không nghe, bướng bỉnh đi cưỡi con ngựa nhỏ màu đỏ mận kia.
Con ngựa bị kích thích khiến nó bị ngã, nó thật sự bị thương giống lần nói dối tôi trước đây, từ trên ngựa ngã xuống, ngã gãy tay.
Không biết nó mượn điện thoại của ai gọi cho tôi, khóc lóc bảo tôi về thăm nó.
Nó nói đề là bà ngoại và bố nói Trần Nhụy cần người bảo vệ, bảo nó phải yêu thương bảo hộ chị ta, nó mới làm như thế.
Vì thế mẹ cũng phải đặt sau dì Nhụy của nó phải không?
Tôi không vòng vo với nó.
Chỉ bình tĩnh nói :"Bùi Dã, con người đều phải trả giá cho hành động của mình. Chiều hôm đó, con đã dùng chiếc roi quất ngựa đánh c.h.ế.t đứa con thứ hai của mẹ, bây giờ không phải như con mong muốn rồi sao? Tôi không phải là mẹ cậu nữa rồi."
Nói xong tôi mặc kệ tiếng khóc lóc ở đầu dây bên kia, tắt điện thoại, kéo số đó vào danh sách đen.
21
Sau khi tôi học xong, lại đi du lịch vòng quanh thế giới, rồi cùng Tùng Ý về nước. Năm đó tôi đã bán công ty đi, bây giờ chúng tôi khởi nghiệp lại.
Mặc dù mỗi ngày đều bận bịu, nhưng cũng thấy mãn nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bay-ve-phia-mat-troi/chuong-13.html.]
Mãi cho đến một ngày tôi lướt thấy một video trên mạng, là một người cha tàn tật bị đứa con trai học cấp hai đánh đập, đứa con trai trách ông ta đã hủy hoại cuộc đời nó.
Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy sốc, trong đầu lại lướt qua cảnh tượng năm đó Bùi Dã quất roi cưỡi ngựa về phía tôi.
Trong lòng vẫn không nhịn được mà đau đớn.
Mãi đến cuối video, tôi nhìn rõ được mặt người đàn ông bị đánh.
Thật là trớ trêu mà! Thì ra đây chính là báo ứng.
Cái nhân ác mà anh ta tự mình trồng xuống, sự nuông chiều của bọn họ làm đứa trẻ coi thường, chửi rủa người mẹ này là tôi.
Lẽ nào anh ta làm bố là có thể bo bo giữ mình sao?
22
Năm đó trước khi ra nước ngoài, tôi đã từng về lại ngôi trường mà trước đây tôi từng thôi học.
Cô giáo dạy môn ngữ văn năm đó vô cùng ngăn cản tôi, thậm chí còn hùng hồn hỏi tôi có phải nguyên nhân vì kinh tế hay không, cô ấy có thể cố hết sức giúp đỡ tôi.
Thành tích lúc tôi đi học rất bình thường, nhưng ngữ văn rất tốt.
Thực ra thành tích của tôi không phải lúc nào cũng trung bình.
Mới đầu tôi còn có thể đứng top 5 trong lớp.
Cho đến khi mẹ tôi có việc gì cũng tìm tôi, ngày nào cũng làm không hết việc, thành tích của tôi dần dần đi xuống.
Mẹ nói tôi trời sinh đã không hợp đi học, không cần cưỡng cầu.
Chính tôi cũng dần dần tin tưởng.。
Tôi đã thật sự dậm chân ở chỗ đó, thật sự từ bỏ suy nghĩ chuyện học tiếp.
Tôi mua một bó hoa đến thăm cô Tống.
Chúng tôi cùng ăn cơm chiều, nói những chuyện thường ngày.
Lúc đi bộ sau khi ăn xong, cô ấy bỗng nắm lấy tay tôi, nhắm mắt nói :”Con à, mấy năm nay đã vất vả rồi!”
Viền mắt chợt cay cay, tôi quay lưng lại lau nước mắt.
Lúc đưa cô trở lại trường, cô bảo tôi đứng dưới lầu đợi cô một chút, không lâu sau cô đi xuống tặng cho tôi một chiếc bút máy.
Cô ấy nói mặc dù đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng cô vẫn nhớ bài văn năm đó của tôi rất có linh khí.
Tôi đã từng nhận được một cây bút khi tham gia cuộc thi viết văn, tôi rất thích, ngày cũng lau nó thật sạch sẽ, giữ gìn cẩn thận.
Nhưng sau đó nó đã hỏng, chính vào trước ngày tôi thôi học.