Bảy Ngày Trông Mộ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-21 21:56:20
Lượt xem: 3,488
3.
Mây đen kéo đến, mưa to như sắp đổ ào.
Ba tôi không có mặt suốt cả đám tang, khiến cho người trong thôn ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Trưởng thôn bảo rằng, bà nội là người già duy nhất sống đến 90 tuổi, là hỷ tang, lại đức cao vọng trọng, cho nên toàn thôn đều phải để tang bà tôi bảy tháng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đương nhiên cả thôn không đồng ý, trưởng thôn phải nói vào nói ra, cuối cùng từ để tang bảy tháng đổi thành trông mộ bảy ngày.
Người trong thôn lại xôn xao phản đối: “Trưởng thôn à, nhà ai mà không có việc nhà đồng nông chứ? Ai mà có thể bỏ ra bảy ngày để trông mộ chứ?”
“Đúng thế đúng thế.”
Biện pháp cuối cùng chính là, mỗi nhà đều cho một đứa nhỏ thay phiên trông mộ, còn người lớn thì cần làm cái gì thì làm, trưởng thôn chịu trách nhiệm chăm sóc cho tụi trẻ.
Gia đình tôi đã cử tôi đi ra trông mộ.
Trước khi đi, tôi quay vào nhà hô lên một tiếng: “Mẹ ơi, con đi đây.”
Không một câu phản hồi, chỉ có âm thanh hoạt hình trên tivi mà mẹ và em trai tôi đang xem.
Trên đường đi, tôi có gặp một người.
Là thím Hà, đầu tóc bà rối bời, quần áo tả tơi, chân mang đôi dép cỏ rách nát quanh bốn mùa.
Cả người bà có mùi gì đó rất hăng mũi.
Không ai biết bà ta tên gì, chỉ nghe bà ta cứ “hà, hà” trong miệng, thế là mọi người gọi “thím Hà, thím Hà” riết rồi quen.
Nhưng thực tế thì cả thôn đều thích gọi bà ta là bà điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bay-ngay-trong-mo/chuong-3.html.]
Nghe nói hơn 30 năm trước bà gả đến thôn này, chồng c.h.ế.t rồi con trai cũng c.h.ế.t theo, kể từ đó bà liền trở nên điên loạn.
Người lớn đều không cho mấy đứa nhỏ đến gần bà ta quá, nói bà ta chuyên bắt cóc con nít.
Tôi đã lớn rồi, đương nhiên biết câu nói nào chỉ để lừa gạt con nít, nhưng khi nhìn thấy bà trong lòng tôi vẫn căng thẳng lắm.
Nửa mặt của bà đều bị mái tóc che phủ, nhưng tôi lại cảm thấy hình như bà ta đang nhìn tôi.
Tôi bước nhanh hơn, muốn tránh xa bà ta càng nhanh càng tôi, chính nhanh lúc tôi sắp vượt qua mặt bà, đột nhiên bà ta đưa tay kéo tôi lại.
“Đừng đi trông mộ, trưởng thôn và mẹ mày muốn hại c.h.ế.t mày đó.”
Tôi bị dọa cho giật mình, hất mạnh tay bà ta ra, ấy thế mà lực tay bà cũng không nhẹ, tôi có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được.
“Bà nói gì vậy?! Mẹ tôi sao có thể làm hại tôi được!”
Tuy mẹ cũng trọng nam khinh nữ, nhưng đây chính là căn bệnh của toàn thôn chúng tôi mà.
Mẹ cũng tốt với tôi lắm, chí ít vẫn nguyện đóng học phí cho tôi đến trường.
Bà điên buông tôi ra, giống như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Đối diện đường có hai người đang đi qua, bà điên nhét vào tay tôi một món đồ, “Không tin thì mày đợi đến tối xem có xảy ra chuyện không.”
Nói rồi bà ta đi cà nhắc rời khỏi đây.
Tôi mở bàn tay ra, nhìn thấy một sợi dây màu đỏ.
Định bụng rằng sẽ vứt nó đi, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn là nhét vào trong túi.
Lần sau gặp bà ta thì trả lại cũng được.