Bảy Ngày Trông Mộ - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-03-24 16:30:40
Lượt xem: 2,328
Kể từ hôm đó, trưởng thôn đến nhà tôi càng lúc càng nhiều hơn.
Mỗi lần đến đều vào thăm bà nội.
Ông vừa hỏi bà nội tôi dạo này sức khỏe thế nào, một bên quan sát từ trên xuống dưới.
Cuối cùng ông lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Lần nào nhìn tôi cũng cảm thấy khó chịu lắm.
Ánh mắt của trưởng thôn không giống như nhìn người, ngược lại càng giống với những lúc tết đến trong thôn mổ lợn, đám đàn ông dán chặt đôi mắt lên con lợn bị treo ngược.
Em trai tôi lớn lên từng ngày thì sức khỏe của bà cũng càng yếu dần đi.
Trưởng thôn đã mời bác sĩ bên ngoài vào để khám bệnh, kết luận chính là không có bệnh gì nặng, do người già nên sức khỏe cũng yếu đi thôi, ngày thường uống nhiều canh hầm cho bổ là được.
Thế là từ đó nội tôi mưa gió không đổi, ngày nào cũng đòi uống canh mẹ tôi nấu, có đôi khi mẹ tôi nấu không kịp, bà liền động tay đánh chửi mẹ tôi ngay.
Mẹ tôi lúc này cũng không phản kháng gì, chỉ ỉm im nghe theo.
Năm em tôi 8 tuổi, bà nội ngã bệnh rồi.
Bà nằm trên giường, nói chuyện cũng không còn trôi chảy nữa, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng lên trần nhà.
Chỉ khi có người bước đến cạnh giường, hai tròng mắt mới quay sang nhìn người đó.
Đống thịt được nuôi bởi tám năm nay cũng không còn, giống như một trái bóng hơi, xì ra một phát liền không còn gì.
Đôi lúc tôi cũng sẽ nhịn không được suy nghĩ, đống thịt đó rốt cuộc đã đi đâu hết rồi?
Khuôn mặt bà đều là đồi mồi và vết nám, giống như bên trong bộ xương có bọc lớp da, chẳng khác gì cái xác khô cả.
Từ sau khi bà nội đổ bệnh, chén canh hầm đó bắt đầu chuyển thành tôi đút bà nội uống.
Nhìn thấy bà nội bây giờ, trong lòng tôi sởn hết gai ốc.
Tôi định đưa chén canh cho mẹ, nhưng vừa quay đầu thì đụng phải em tôi.
Hai mắt nó nhìn chằm chặp vào tô canh, khóe miệng ứa nước miếng.
Tôi tự nhủ không hay rồi, quả nhiên, giây tiếp theo, nó liền đưa tay ra giật chén canh.
Nói thật thì chén canh này thơm lắm, thơm nức mũi, ngay cả tôi cũng muốn nếm thử một ngụm.
Nhưng mẹ tôi đã dặn, canh này chỉ có bà nội mới được uống thôi.
Tôi lách người qua một bên, hai tay cầm chặt chén canh, cố gắng không để nước canh vương vãi.
“Không được! Đây là của bà nội đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bay-ngay-trong-mo/chuong-12.html.]
Em tôi khóc lóc la hét: “Của em! Em uống!”
Tình huống cấp bách nên tôi đưa chân đạp em tôi ra.
Nó ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác một hồi rồi khóc om sòm lên.
Tiếng khóc đã dẫn mẹ tôi đến, bà nhìn hiện trường, không nói lời nào đã tát cho tôi một bạt tai.
“Mày ăn hi.ếp em mày làm chi?! Mày bao nhiêu tuổi rồi còn đánh em mày nữa!”
Nói rồi bà bế em tôi lên, dịu dàng dỗ dành.
Tôi đè nén sự chua xót trong lòng đáp: “Em cứ nhất quyết muốn uống canh, con không cho mà nó chạy tới giành.”
“Vậy thì mày đánh em mày luôn à? Không biết dỗ nó sao? Em mày mới mấy tuổi chứ? Nó con nít mà biết cái gì?! Con gái con lứa dám đánh cả đàn ông, mày muốn làm trời hay gì rồi?!”
Tiếng khóc của em tôi dần nhỏ đi, đôi mắt lại lần nữa nhìn vào chén canh trong tay tôi, vùng vẫy muốn giật lấy.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mẹ tôi sầm mặt, “Chát!” một tiếng thật mạnh lên tay nó.
Bà hét lên nạt nộ: “Uống uống uống, cái gì cũng đòi uống! Bữa nào uống cho c.h.ế.t luôn đi rồi nghỉ uống!”
Nói rồi liền quay người bế em tôi rời đi.
Tôi ngơ ngác một lúc, đành quay người đi đút canh cho bà nội uống.
Xảy ra chuyện rùm beng như thế mà bà nội dường như không hề hấn gì, hai mắt chỉ nhìn m.ô.n.g lung trên trần nhà.
Bà nội hoàn toàn không thể ngồi dậy được nữa, nhưng mẹ tôi vẫn nấu canh cho bà uống mỗi ngày.
Uống không hết cũng phải ép uống.
Nói tới cũng kỳ lạ, lúc nào bà nội cũng uống sạch chén canh, động tác như mắc uống lắm vậy.
Chỉ những lúc uống canh bà mới có chút khí sắc.
Nhưng đến khi uống xong thì cả người bà hình như lại yếu đi vài phần.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, nên đã lén lút hỏi mẹ:
“Mẹ à, hay là đừng cho nội uống canh nữa, trông nội dường như uống không nổi nữa rồi.”
Mẹ liền liếc mắt nhìn tôi: “Mày thì biết cái gì? Canh đó là đồ bổ đấy, tao đây là muốn tốt cho bà nội mày thôi!”
Trong lòng tôi uất ức lắm, nhưng cũng chỉ biết ngậm miệng, không nhắc lại những chuyện này nữa.
Sau hôm đó, mỗi ngày đều do đích thân mẹ tôi đút canh cho bà uống.
Thỉnh thoảng trưởng thôn cũng sẽ đến tìm bà nội, nhưng ở lại không lâu, chỉ một lúc là rời đi.