BẢY MƯƠI - 1
Cập nhật lúc: 2025-01-05 00:57:32
Lượt xem: 102
1
Hôm ấy là một chiều thứ Sáu.
Con trai tôi lái xe đi chơi cuối tuần cùng gia đình nhỏ của nó. Trước khi đi, cháu trai còn nũng nịu nhờ tôi chăm sóc con mèo cưng.
Tôi đương nhiên vui vẻ đồng ý, mỉm cười bảo cháu cứ yên tâm mà đi chơi.
Sau khi thay thức ăn và dọn cát vệ sinh cho mèo, cơn gió lùa qua cửa làm lớp bụi mỏng trên mặt bàn tung bay.
Tôi thở dài, cầm khăn lên bắt đầu lau dọn.
Cuốn album đó nằm trên bàn trà trong phòng khách, tôi chỉ tiện tay lật qua thôi.
Nhưng đó không phải album ảnh của cháu trai như tôi tưởng.
Một cuốn nhật ký du lịch với đủ danh lam thắng cảnh. Nền cảnh khác nhau hoàn toàn, tuy nhiên cặp đôi nhân vật chính trong ảnh luôn giữ nguyên không đổi.
Họ đứng bên nhau trước ống kính, mái tóc bạc phơ nhưng nụ cười vẫn tràn đầy sức sống.
Từ núi Trường Bạch tuyết rơi trắng xóa đến đảo Hải Nam nước xanh cát trắng, còn có cả đồng cỏ mênh m.ô.n.g và suối Nguyệt Nha giữa sa mạc.
Bốn mùa trong năm, mọi miền tổ quốc.
Tay tôi run rẩy, suýt nữa không giữ nổi cuốn album.
Tấm ảnh mới nhất chụp hai người tay trong tay đứng trước thác nước cuồn cuộn đổ từ trên tít tầng mây trắng muốt trên cao.
Mặt sau tấm ảnh có dòng chữ viết tay:
[Cửu Giang, Lư Châu, ngỡ rằng Ngân Hà rơi xuống chốn nhân gian.
Thẩm Chi Châu và Trần Uyển chụp tháng 9 năm 2023.]
Đây là nét chữ của Thẩm Chi Châu, tôi nhận ra ngay.
Hai người họ, một người mặc áo sơ mi xanh, một người mặc sườn xám xanh, nổi bật giữa khung cảnh núi cao thung lũng. Nếp nhăn chằng chịt nơi khóe mắt vẫn chẳng thể lu mờ hào quang tựa đôi tiên đồng ngọc nữ của họ.
Thẩm Chi Châu là người chồng mà tôi đã chung sống gần 50 năm nay, còn Trần Uyển là mối tình đầu thời thiếu niên mà ông ấy không thể có được.
Tôi nhớ rõ chiếc áo sơ mi xanh này.
Tháng 9 năm ngoái, ông ấy bảo rằng phải đi tỉnh khác để thuyết giảng. Trước khi đi, tôi còn tự tay là phẳng từng chiếc áo, trong đó có chiếc này.
Lật lại những tấm ảnh cũ, tấm nào cũng ghi thời gian địa điểm chi tiết. Mỗi năm một tấm, chưa từng gián đoạn ngắt quãng năm nào. Thỉnh thoảng mặt sau còn đề thêm một hai câu thơ hoặc cảm nghĩ ngắn gọn.
Tôi lướt qua rất nhanh, tấm ảnh ở dưới cùng đã ngả vàng đậm nét thời gian, mơ hồ thấy họ khi đó còn rất trẻ.
Bối cảnh là trên núi Trường Bạch phủ đầy tuyết trắng.
Ông ấy viết:
[Ngày sau nếu được cùng đắm mình trong tuyết, thì đời này xem như đã bạc đầu bên nhau.
Thẩm Chi Châu và Trần Uyển, chụp tháng 11 năm 1998.]
Nét chữ đã nhạt màu nhưng phong cách viết vẫn không đổi, ngòi bút mạnh mẽ như một lưỡi d.a.o sắc bén.
Đúng vậy, hai người họ…
Từ thiếu niên đến tuổi già, từ khi tóc xanh đến mái đầu bạc, sao lại không gọi là bạch đầu giai lão được đây?
Thật nực cười biết bao.
Đức ông chồng Thẩm Chi Châu của tôi, một giáo sư y khoa lừng lẫy ở tuổi 75, hóa ra mỗi năm đều dành ra một tháng gọi là ‘đi công tác’ để cùng mối tình đầu thời trẻ du ngoạn khắp nơi.
Từ 50 tuổi đến 75 tuổi.
Trong lồng n.g.ự.c tôi như có ngọn lửa bừng lên, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Mắt tôi lại như bị cơn gió cuốn ào ạt thổi qua, không thể mở ra nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bay-muoi/1.html.]
Tôi muốn lập tức gọi điện cho Thẩm Chi Châu, chất vấn ông ấy chuyện này là sao.
25 năm trời, tại sao ông ấy phải giấu tôi suốt 25 năm như vậy?
Lúc rút điện thoại ra, tôi cũng như bị rút cạn toàn bộ sức lực. Nước mắt như chuỗi ngọc đứt rơi lã chã khắp sàn, tay chân lạnh buốt.
Mặt trời dần khuất bóng phía Tây, cả thế giới đột nhiên chìm vào bóng tối.
Tôi ngồi bất động trên sàn nhà, nghĩ mãi không ra: Cả cuộc đời này của tôi, sao lại thành ra như thế này?
2
Trời tối hẳn, Thẩm Chi Châu đã gọi mấy cuộc liền giục tôi về nhà.
Tôi cất cuốn album vào túi, chậm chạp bước về. Con đường thường ngày chỉ đi khoảng mười phút, hôm nay tôi đi mất nửa tiếng.
Về đến nhà, Thẩm Chi Châu đang ngồi trước máy tính tập trung viết báo cáo.
Ở tuổi gần đất xa trời nhưng ông ấy vẫn mang dáng vẻ hiên ngang, đĩnh đạc như thời còn trẻ.
"Giờ này mới về? Làm gì mà lâu vậy? Không định cơm nước gì à?"
Tôi nhìn bàn ăn trống trơn, lại nhìn bếp núc lạnh tanh, chợt cười.
"Tôi không nấu cơm thì ông không biết nấu một bữa ư?"
Ông ấy ngạc nhiên nhướng mày:
"Sao thế? Tâm trạng không tốt hả? Lại bị con trai làm cho tức giận à? Nếu không vui thì chúng ta ra ngoài ăn đi."
"Đúng lúc tuần sau tôi lại phải đi công tác xa một chuyến, ở nhà phải phiền bà lo liệu một mình rồi. Thôi, hôm nay ta lười biếng chút, đi tận hưởng xem giới trẻ họ sống thế nào."
Tôi nhìn ông ấy đóng máy tính lại, đi về phía cửa thay giày. Gương mặt ông ấy đã hằn kín nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn dịu dàng như trong ký ức.
"Ông có thể không đi không?"
"Gì cơ?"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Tôi nói là ông đừng đi nữa, không chỉ lần này, mà từ năm nay trở đi, đừng ra ngoài nữa."
Ông nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:
"Bà nói bậy gì thế? Đây là công việc của tôi, bà cũng biết còn gì. Ở cấp bậc như tôi, đi khắp nơi giảng dạy là chuyện bình thường mà."
"Thẩm Chi Châu, ông đã 75 tuổi rồi." Tôi nói khẽ. "Vả lại, ông thật sự chỉ đi giảng dạy thôi ư? Thực ra ông đã có thể không cần đi đâu nữa rồi."
Ông ấy dừng bước, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi:
"Bà có ý gì đây? Bà đang nghi ngờ tôi đấy à? Tôi đi đâu giảng dạy, chẳng phải tin tức đều có đưa đấy còn gì?"
Đúng vậy, trước đây mỗi lần Thẩm Chi Châu đi công tác thì đều có tin tức địa phương đưa tin. Vì thế, tôi chưa bao giờ nghi ngờ ông ấy dù chỉ một chút.
Cho đến khi tôi phát hiện ra, suốt 25 năm nay, ông ấy đã lừa dối tôi một cách hoàn hảo.
Trước đây tôi luôn nghĩ rằng, ông ấy đã vất vả bận rộn, hy sinh vì công việc như vậy rồi thì tôi sẽ lo toan gia đình, là hậu phương vững chắc để ông ấy yên tâm mà công tác.
Vợ chồng vốn là một thể, cần phải thấu hiểu và cảm thông cho nhau.
Giữa tôi và Thẩm Chi Châu, tuy chưa từng có câu chuyện tình yêu oanh liệt khắc cốt ghi tâm nhưng chúng tôi luôn kính trọng nhau như khách, suốt 50 năm hầu như chưa từng cãi vã.
Tôi cứ nghĩ, đó cũng là một cách để chung sống trong hôn nhân.
Tôi ngẩng lên nhìn ông ấy, ánh mắt ông ấy hiện rõ sự khó chịu và giận dữ. Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
Tôi lấy cuốn album ra.
"Thẩm Chi Châu, ông thấy thú vị không?"